Tĩnh Bảo chăm chú quan sát một lúc, rốt cuộc rút ra kết luận: chủ động phối hợp thì khám nhẹ; lắm lời lề mề thì khám nặng.
Nàng đã có chủ ý, lát nữa nhất định phải chủ động phối hợp mới được.
Bỗng nhiên, một ánh mắt âm u phủ xuống người nàng. Tĩnh Bảo theo bản năng ngẩng đầu nhìn, không khỏi rùng mình một cái.
Không biết từ lúc nào, quan giám sát khám xét trong đội nàng đã bị thay bằng Thạch Hổ. Người này mặc quan phục, mắt nheo hờ, nơi khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh lẽo.
Lúc này Tĩnh Bảo cực kỳ nhạy cảm với mọi k*ch th*ch. Lẽ nào Thạch Hổ tới là nhằm vào nàng?
“Đồ ẻo lả, mau đứng ra sau ta!”
Hiển nhiên, Từ Thanh Sơn cũng trông thấy Thạch Hổ, lập tức kéo Tĩnh Bảo ra sau lưng, trông chẳng khác nào gà mẹ che chở gà con.
Tĩnh Bảo cảm động vô cùng, bèn đưa một ngón tay chọc nhẹ lên vai Từ Thanh Sơn, lí nhí nói: “Thanh Sơn huynh, cảm ơn huynh!”
Trong lồng ngực Từ Thanh Sơn vang lên một tiếng “thình” tim hắn đã đập mạnh đến nỗi sắp nhảy ra ngoài.
Không ổn rồi, không ổn thật rồi…
Chờ kỳ thi xuân qua đi, nhất định phải cưới người này về!
Không cưới về, ông đây tiêu thật đó!
…
Rất nhanh, đã đến lượt Từ Thanh Sơn.
“Báo danh!”
“Từ Thanh Sơn, kinh thành, phủ Định Bắc hầu!”
Từ Thanh Sơn không cần cởi áo khoác, trực tiếp đứng trước mặt thị vệ, dang hai tay ra.
Thị vệ nào chẳng biết hắn là cháu trai của Định Bắc hầu, có ai dám động vào thật chứ? Chỉ làm bộ làm tịch vỗ mấy cái lấy lệ, rồi cho hắn qua.
Từ Thanh Sơn đắc ý ngoác miệng cười với Thạch Hổ, như thể đang nói: “Dám động vào ông, ông giết ngươi luôn!”
Thạch Hổ coi như không thấy sự khiêu khích ấy. Một tên nhãi ranh mà thôi, không đáng bận tâm!
Hôm nay hắn nhắm vào người khác, Tĩnh Thất!
“Kế tiếp!”
“Giám sinh Tĩnh Bảo, người phủ Lâm An!”
“Cởi áo ngoài!”
“Vâng!”
Tĩnh Bảo nhanh nhẹn cởi áo ngoài.
A Nghiễn ở bên cạnh vội vàng bày hai giỏ trúc và một rương nhỏ lên bàn, thấp giọng khẩn khoản: “Đại nhân, xin nhẹ tay!”
Nhẹ tay?
Thạch đại nhân còn phải làm sao báo cáo với cấp trên đây?
Bốn thị vệ thoáng hiện nụ cười nhạt, hai người trong số đó không khách khí, mở giỏ trúc từng lớp, rút tung mọi thứ bày la liệt trên bàn.
Đồ đạc bày ngổn ngang!
A Nghiễn giận đến nghiến răng, trong lòng tức tối không nguôi.
Tĩnh Bảo cũng âm thầm kêu khổ.
Nàng nằm mơ cũng không ngờ vào lúc then chốt thế này lại đụng phải Thạch Hổ. Nếu hắn cố tình gây sự, cửa ải này quả thực rất khó qua.
Quả nhiên, thị vệ quát lớn: “Cởi áo!”
“Đại nhân, ta đã cởi áo ngoài rồi mà?” Tĩnh Bảo chỉ vào trường sam.
“Nói nhảm gì thế? Ta thấy ngươi lén la lén lút, không giống dạng đọc sách tử tế, phải khám xét cho kỹ mới được. Cởi hết áo trên!”
Tĩnh Bảo lập tức toát mồ hôi lạnh, c** s*ch áo trên, chẳng phải là…
“Huynh đệ ta da mặt mỏng, sờ hai cái là được rồi!” Từ Thanh Sơn không thể chịu nổi cảnh Tĩnh Bảo bị bắt nạt.
“Từ công tử!”
Thạch Hổ ở bên hừ lạnh: “Tân hoàng vừa mở ân khoa, khám xét thân thể là bổn phận của bọn ta. Tên này lông mày chuột mắt gian, không giống người tử tế, cần phải tra kỹ! Công tử là thí sinh, lo chuyện mình thôi, đừng chuốc họa vào thân!”
A Man tức quá bật ra: “Ngươi mới không giống người tử tế! Cả nhà ngươi…”
“A Man, lui xuống!”
Tĩnh Bảo quát lớn, chắp tay với Thạch Hổ: “Thạch đại nhân, bên trong ta còn hai lớp áo, xin hỏi cởi một lớp là được, hay là phải cởi hết?”
“c** s*ch!”
Tĩnh Bảo siết chặt tim: “Thạch đại nhân…”
“Cởi!”
Thạch Hổ gầm lên giận dữ.
Ông đây là muốn ngươi c** s*ch đứng trước mặt mọi người, để ngươi bất an, xấu hổ, tức giận… khiến tâm trí hỗn loạn.
Hại huynh đệ ta còn muốn thi trạng nguyên? Không có cửa đâu!
“Khoan đã!”
Giọng nói của Tuyên Bình hầu vang lên.
Ông bước nhanh tới trước mặt Thạch Hổ, trầm giọng nói: “Việc khám xét lần này không cần phải c** s*ch, có thể giữ lại một lớp áo lót. Người đọc sách ai cũng trọng sĩ diện, không nên làm nhục họ.”
Thạch Hổ không thèm nhướng mày, cười nhạt: “Lục đại nhân, năm nào lúc tiên đế còn tại vị cũng đều có vài người phải c** s*ch kiểm thân. Năm nay Lục đại nhân bỗng bãi bỏ quy định này, chẳng lẽ vì đứa cháu ngoại nhà ngài dự thi, nên muốn thiên vị?”
“Ngươi nói bậy!”
“Nếu Lục đại nhân cho là ta nói bậy, vậy xin giám sinh Tĩnh Bảo c** s*ch áo để chứng minh sự trong sạch của ngài!”
“Ngươi…”
Tuyên Bình hầu mới nói được nửa câu, sắc mặt đã đại biến.
Tĩnh Bảo nhìn vẻ mặt của cậu mình, trong lòng lập tức rối loạn.
Tên Thạch Hổ khốn kiếp này rõ ràng có chuẩn bị từ trước, cậu nàng vừa mở miệng biện hộ, lại trúng bẫy hắn.
Nếu cậu không ra mặt, thiên hạ chỉ nghĩ Thạch Hổ cố tình làm khó, dù sao nàng cũng không giống “mặt gian mày ác”.
Nhưng nếu cậu ra mặt, lại bị người ta nói là bao che, rồi đoán già đoán non rằng Lễ bộ Tả Thị Lang này đã sắp đặt gì cho cháu mình.
Cởi, nàng sẽ phải trần như nhộng trước mặt mọi người;
Không cởi, chẳng những hại bản thân, còn làm liên lụy đến cậu.
Tên khốn này đúng là muốn một mũi tên bắn hai con chim!
“Người thật sự bãi bỏ quy định đó là ta.”
Một giọng nói vang lên đột ngột.
“Với cương vị là Tế tửu Quốc Tử Giám, ta tin đa số thí sinh đều là người hiểu lễ nghĩa, không nỡ để họ bị khám xét đến nỗi đầu bù tóc rối khó coi, vì thế mới hướng tới Tô thái phó để cầu xin.”
Cố Trường Bình từ từ bước tới, đôi mắt đen láy lướt qua Tĩnh Bảo, khẽ lườm nàng một cái.
Tĩnh Bảo giật mình, chột dạ cúi đầu.
Cố Trường Bình nhếch môi cười, giọng lạnh dần: “Tất nhiên, cũng có một số tiểu nhân tâm địa bất chính. Ta khuyên những người ấy đừng ôm mộng hão, nếu bị bắt quả tang, hậu quả ra sao tự mình suy nghĩ cho rõ, hại thân thì nhỏ, hại cha mẹ tổ tiên mới là chuyện lớn!”
Các thí sinh đều nhìn Cố Trường Bình đầy kính nể. Có mấy người lén giấu phao cũng nhân lúc mọi người không để ý, len lén vứt vào bụi cỏ.
“Cố đại nhân tin tưởng là điều tốt, nhưng ta là người khám xét, nhất định phải chọn vài thí sinh cởi áo kiểm tra.”
Thạch Hổ quyết không lùi: “Áo của Tĩnh Bảo giám sinh phồng lên, ta có lý do nghi ngờ hắn giấu thứ gì đó, nên người này phải cởi áo!”
Mọi ánh nhìn đều dồn về phía Tĩnh Bảo.
Phải rồi…
Rõ ràng khuôn mặt kia mảnh mai thanh tú, mà thân hình lại vạm vỡ, đúng là tỷ lệ hơi sai sai.
Cố Trường Bình cũng phát hiện điều bất thường. Trong khoảnh khắc ấy, hắn thậm chí không thể khống chế cơ mặt mình, biểu cảm thoáng hiện rõ ràng là kinh hãi.
Đúng vậy, là kinh hãi.
Tên nhóc này chẳng lẽ thật sự là…
Tĩnh Bảo đứng gần Cố Trường Bình, thấy rõ vẻ sợ hãi trong mắt hắn.
Thôi kệ!
Tĩnh Bảo cắn răng, mở nút áo trung y, rồi lớp áo lót bên trong, để lộ bờ ngực rắn chắc rộng lớn.
Thực ra nàng đã chuẩn bị từ lâu, linh cảm đến từ mặt nạ da người.
Nếu mặt nạ da người có thể làm tinh xảo đến vậy, thì áo da người cũng có thể. Nàng và Lục Hoài Kỳ mất đúng một năm, mời mấy vị thợ thủ công bậc nhất, tốn gần mười nghìn lượng bạc, mới chế được bộ áo da người này.
Mọi người đồng loạt hít ngược vào một hơi lạnh, tặc lưỡi liên hồi…
“Mẹ ơi, tên nhóc này dáng người ngon nghẻ thật đấy!”
“Cơ ngực kia kìa, cứng như sắt thép, chẳng khác gì kép võ!”
Tĩnh Bảo ưỡn ngực ngẩng cao đầu: “Thạch đại nhân, ta không giấu gì hết chứ? Vì kỳ thi mùa thu hôm nay, ta ngày nào cũng chạy bộ luyện thân thể, có câu ‘mặc vào trông gầy, cởi ra có thịt’ chẳng lẽ chưa nghe qua sao?”