Sáng sớm hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Tĩnh Bảo đã tỉnh dậy. Vừa soi gương đồng, nàng thấy quầng thâm còn to hơn cả mắt.
Tĩnh Nhược Khê giẫm lên sương sớm mà đến, nói rằng tối nay Cố phủ có yến tiệc, hỏi Tĩnh Bảo có đi không.
“Trên thiệp có ghi tên muội à?”
“Không có. Nhưng đã mời ta với tỷ phu muội, chẳng phải cũng là mời muội sao? Có gì khác biệt đâu?”
Khác biệt lớn lắm!
Tĩnh Bảo ỉu xìu mặt mày, trong lòng lưỡng lự không biết có nên đi hay không.
Đi thì... có phải quá mặt dày không?
Không đi thì... cơ hội tốt thế này, sao có thể bỏ qua!
“Đi!”
Nàng bèn hạ quyết tâm.
Dứt khoát xong, Tĩnh Bảo rửa mặt chải đầu xong liền đến Lầu Ngoại Lâu. Thực đơn mới cho tháng sau nàng đã lên xong, cần phải thử món.
Ngoài ra, nàng còn muốn gặp Dư thúc và Lão Phòng.
Hai người này từ sau khi phụ thân nàng qua đời đã đi theo nàng, hiện tại là cánh tay trái phải của nàng, một người quản lý toàn bộ sổ sách, một người trông coi phần lớn cửa hàng.
Chủ tớ ba người cùng rời phủ Lâm An, đến phủ Kim Lăng thì chia hai ngả. Nàng đi lên phía bắc, còn họ thì đi tuần các cửa hàng, hôm qua mới đến kinh thành.
Dư thúc và Lão Phòng đến bái kiến Thất gia, bẩm báo từng việc trong chuyến kiểm tra sổ sách và cửa hàng.
Họ nói rất chi tiết, Tĩnh Bảo cũng lắng nghe rất chăm chú.
Việc làm ăn của Tĩnh phủ phần lớn đều có lời, chưởng quỹ và tiểu nhị cũng là người quen dùng đã lâu, nhưng vẫn có vài kẻ cá biệt lén lút bòn rút.
“Cửa hàng ở phủ An Huy, phủ Thái Nguyên, phủ Tây An, phủ Lạc Dương đều thua lỗ, các ngươi thay hết người trong đó đi, đổi sang những người làm được việc.”
Tĩnh Bảo ngẫm nghĩ rồi nói: “Những kẻ bị thay, Dư thúc hãy nói chuyện với họ. Ai chịu nhả lại số tiền đã nuốt thì cho một cơ hội cuối cùng. Ai không chịu nhả, lập tức đuổi việc. Tĩnh phủ không giữ lại kẻ lòng lang dạ sói.”
“Rõ!”
“Mấy ngày tới, hai người đi xem xét thêm ở kinh thành, học hỏi cách người kinh thành làm ăn. Nhị tỷ phu đang ở nhà họ Tĩnh, hai người cứ trò chuyện nhiều với tỷ phu, ta thấy tỷ phu làm ăn rất giỏi.”
Dư thúc và Lão Phòng liếc mắt nhìn nhau, nghĩ thầm: Dù có giỏi đến đâu cũng không bằng Thất gia.
Thất gia chỉ mới làm gia chủ một năm mà trong ngoài đâu vào đấy, bạc kiếm được cũng nhiều hơn hẳn trước. Nếu không vì lão phu nhân cứ cách ba ngày lại gây sự, nhà họ Tĩnh còn phát đạt hơn nữa kia.
“Ba ngày nữa nhà họ Cao có thuyền buôn về phương Nam, hai người đi theo thuyền mà về, tiện thể trông chừng Ngũ cô giúp ta, đừng để xảy ra chuyện dọc đường.”
“Rõ!”
Sau khi gặp xong hai người, Tĩnh Bảo đến Lễ bộ giục việc mua trà, ai ngờ Tuyên Bình hầu không ở nha môn, vào cung rồi, nàng đành tay trắng quay về.
Nhìn trời đã xế chiều, Tĩnh Bảo dừng lại ven đường ăn một bát hoành thánh nóng hổi, lót dạ rồi mới đi tới Cố phủ.
Đến đầu ngõ Cố phủ, vợ chồng Cao Chính Nam đã đứng dưới bóng cây chờ, ba người hội hợp rồi cùng đến Cố phủ.
Cửa chính Cố phủ không mở, chỉ mở cửa hông. Tề Lâm đứng chờ ở cổng.
Thấy người đến, hắn không nói gì mà lườm Tĩnh Bảo một cái, rồi dẫn họ vào phủ.
Lần trước Tĩnh Bảo đến Cố phủ là vào ban đêm, tối om chẳng thấy gì. Lần này đi ban ngày, nàng quan sát kỹ lưỡng, phát hiện Cố phủ chỉ có cổng lớn là khí thế, còn bên trong thì cỏ cây cũng tiêu điều.
Yến tiệc đặt ở sảnh nhỏ trong vườn hoa, chỉ có một bàn vuông, ngồi ở đó là Cố Trường Bình, đến cả khách phụ cũng không có.
Tĩnh Bảo nhìn hắn một cái, lòng bỗng thấy bối rối.
Cố Trường Bình đứng dậy đón khách, ánh mắt dịu dàng khi nhìn đến Tĩnh Nhược Khê.
Kiếp trước, Tĩnh nhị cô nương này sau khi chồng mất, một mình gánh vác cơ nghiệp suy tàn của nhà họ Cao.
Nhưng quả phụ thì hay bị dị nghị.
Tĩnh nhị cô nương để tránh điều tiếng, đành lập một tiểu Phật đường trong phủ, ăn chay niệm Phật, tĩnh tâm kiềm dục.
Sau khi hai con trai thành gia lập nghiệp, nàng rũ bỏ trần thế, quy y cửa Phật.
Một năm có nửa năm nàng đối diện đèn xanh và tượng Phật, nửa năm còn lại thì cùng Tĩnh Thất du ngoạn sơn thủy. Nghe nói, hơn nửa giang sơn Đại Tần, hai người đều đã đặt chân tới.
Từ một phụ nữ ẩn thân nơi khuê phòng, đến một ni cô du hành thiên hạ, thân phận của Tĩnh nhị cô nương thay đổi đến mức kinh thế hãi tục. Người ảnh hưởng đến nàng, chính là người đang ngồi bên cạnh nàng lúc này.
Người này…
Cố Trường Bình liếc sang, chau mày: “Sao vậy, món ăn không hợp khẩu vị à?”
Tĩnh Bảo hơi lưỡng lự.
Không phải món ăn không hợp, mà là nàng muốn ăn từ từ để để lại ấn tượng tốt cho Cố Trường Bình, không để bị chê là “đồ ham ăn”. Bằng không, đã chẳng cần ăn bát hoành thánh khi nãy.
“Con không đói!”
“Ồ.” Cố Trường Bình hất cằm ra hiệu cho Tề Lâm: “Nói với đầu bếp, không cần mang mấy món điểm tâm ngọt Giang Nam lên nữa.”
“Dạ...”
Nghe đến điểm tâm ngọt Giang Nam, mắt Tĩnh Bảo sáng rực, bèn cười hớn hở: “Điểm tâm thì vẫn gắng ăn thêm được một chút.”
“Vậy rượu nếp viên lạnh cũng không cần mang nữa.”
“Dạ...”
Tĩnh Bảo suýt ch** n**c miếng. Loại rượu hoa quế ướp lạnh Giang Nam, ăn với viên bột gạo nặn nhỏ, ngâm qua đá vụn, ngon mát khỏi nói.
“Viên nếp con cũng ăn được mà.”
“Xem ra, nói không đói là nói dối hả?” Cố Trường Bình cố ý chọc nàng.
Tĩnh Bảo nghiến răng, giữa thể diện và mỹ thực, không chút do dự mà chọn mỹ thực.
“Khi nãy không đói, giờ nghe tiên sinh nói vậy, đói rồi, rất đói, ôi chao, con sắp đói chết mất!”
Nói xong, nàng còn cố tình bĩu môi, xoa bụng như để chứng minh mình không nói dối.
Tề Lâm tức đến nỗi lại lườm cái nữa, thầm nghĩ: Đây mà là giám sinh Quốc Tử Giám à? Rõ ràng là yêu tinh dụ người!
Hừ!
Hắn rất muốn đánh chết con yêu tinh này!
“Cố đại nhân, ta với Nhược Khê kính ngài một ly.”
Cao Chính Nam nâng chén rượu, Tĩnh Nhược Khê cũng nâng theo, cười nói: “Một năm trước đại nhân giúp đỡ Tĩnh Thất, ta vẫn ghi nhớ trong lòng. Ly rượu này muốn kính từ lâu rồi. A Bảo, nâng chén, chúng ta cùng kính tiên sinh.”
“Vâng ạ!”
Tĩnh Bảo vừa nâng chén lên, đã bị người ta lấy mất.
“Học trò không được uống rượu, con uống trà.”
“Tiên sinh, chén rượu này…”
Cố Trường Bình đã ngửa cổ, yết hầu chuyển động mấy cái, uống sạch rượu của nàng.
Hắn nghiêng mặt hỏi: “Chén rượu này, làm sao?”
Tĩnh Bảo chết lặng.
Chén rượu ấy, nàng đã nhấp một ngụm, vừa nãy rảnh rỗi còn lấy lưỡi l**m quanh miệng chén.
Nàng nhịn nãy giờ, lắp bắp chữa lại: “À… ồ… rượu hơi nặng đấy ạ, tiên sinh uống chậm thôi… say rồi thì… thì không ổn đâu…”
Cố Trường Bình: “…”
Khẽ bật cười, hắn quay sang vợ chồng Cao Chính Nam: “Học trò của ta, cũng biết quan tâm người đấy chứ.”
Tĩnh Nhược Khê cười: “Đứa nhỏ này thật lòng, ai đối tốt với nó, nó đều ghi nhớ cả.”
Tĩnh Bảo bị khen đến đỏ mặt, vội lườm Tĩnh Nhược Khê, ra hiệu nói ít thôi, nhưng Tĩnh Nhược Khê lại hiểu nhầm.
“Cố đại nhân, không giấu gì ngài, con bé này ở trước mặt bọn ta không ít lần khen ngài đâu đấy.”
“Khen thế nào?”
“Nó nói tiên sinh nhân phẩm tốt, học vấn cao, cái gì cũng tốt cả.”
“Thật vậy sao?”
Cố Trường Bình nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn nàng.
Tĩnh Bảo tim đập thình thịch.
Nàng có chút nghi ngờ, Cố Trường Bình đang đào hố, cố tình nhìn xem nàng có nhảy vào không…