“Vốn dĩ là rất giỏi mà…” Tĩnh Bảo khẽ lẩm bẩm.
Cố Trường Bình không biết có nghe thấy không, hắn quay đầu trò chuyện với vợ chồng Cao Chính Nam. Tĩnh Bảo sững ra một lúc mới lấy lại tinh thần, tự rót cho mình một chén trà mới.
“Nghe nói, các ngươi định giành phần cung ứng trà cho trong cung?”
Cao Chính Nam giật mình: “Chuyện này… sao đại nhân lại biết?”
“Trên đời làm gì có bức tường nào không lọt gió, kinh thành lớn vậy nhưng có bao nhiêu chuyện giấu được?”
Cố Trường Bình ngừng một nhịp rồi nói tiếp: “Giành được thì cũng tốt thôi. Nhưng việc cung ứng cho trong cung không dễ làm, trói buộc đủ đường. Nhìn thì thấy kiếm được nhiều tiền, nhưng cái giá phải trả cũng gấp bội. Chỉ riêng chuyện duy trì quan hệ với trong cung thôi đã đủ khiến người ta rã rời tâm trí.”
Nói đến đó, Cố Trường Bình không nói thêm nữa. Cao Chính Nam bị dọa đến mức vội nhìn sang Tĩnh Bảo, mong nàng cho ý kiến.
Tĩnh Bảo nghĩ xoay như bánh xe lửa.
Ai cũng biết cung ứng cho trong cung là phi vụ béo bở, một vốn vạn lời, bao nhiêu thương nhân tranh giành đến đầu rơi máu chảy.
Thế mà đến miệng Cố Trường Bình, lại thành ra mệt mỏi hao tâm. Điều này rõ ràng không hợp lý.
Nhưng Cố Trường Bình chưa bao giờ là người hay nhiều lời vô cớ, nếu đã nhắc đến thì ắt có nguyên do. Tĩnh Bảo nhớ đến những lần hắn từng cảnh báo mình, bèn gật đầu nói: “Đã là lời của tiên sinh, vậy nhị ca, chuyện cung ứng trà trong cung bỏ qua đi. Đệ nghĩ, nhị tỷ chắc cũng không nỡ để huynh phải quá nhọc lòng.”
“Làm ăn sao có thể nói bỏ là bỏ…”
Cao Chính Nam nói đến nửa câu thì thôi, bởi Tĩnh Bảo đang ra sức nháy mắt ra hiệu cho hắn. Hắn đành ngập ngừng đổi giọng: “Làm ăn vốn không phải chuyện dễ dàng gì, việc cung ứng trà có mười mấy nhà đang chờ, chưa chắc đã tới lượt nhà họ Cao.”
“Vậy thì sớm quay về phương Nam đi thôi. Cội rễ của nhà họ Cao ở phương Nam, Tĩnh Sinh, có đúng không?” Cố Trường Bình nói.
Có lẽ vì trong tiểu sảnh quá yên tĩnh, cũng có lẽ vì khoảng cách quá gần, nên dù giọng hắn trầm thấp, vẫn nghe rõ ràng âm vang khàn khàn trong giọng.
Tĩnh Bảo khó khăn lắm mới thốt ra một chữ: “Vâng.”
“Gia!”
Một giọng nữ dịu dàng vang lên từ bên ngoài: “Canh bánh trôi rượu nếp ướp lạnh đã chuẩn bị xong, nô tỳ mang vào cho gia dùng?”
Chân mày Cố Trường Bình khẽ nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng liếc sang chỗ Tề Lâm.
Tề Lâm hoảng sợ bỏ chạy: “Ối chao, Xuân Họa cô nương của ta ơi, con nha đầu nào không có mắt sai ngươi đích thân mang vào, đưa đây, để ta mang vào cho gia.”
“Không cần đổi tay, ta mang cũng vậy thôi. Ngươi tránh ra đi.”
“Xuân Họa cô nương?”
“Đừng để khách phải đợi lâu.”
Trong lúc nói, Xuân Họa mỉm cười bước vào, đặt bát canh xuống, đưa tay cầm thìa đảo mấy vòng trong bát, dịu giọng nói: “Mời các vị dùng sớm, để lâu bánh trôi dễ dính vào nhau.”
Đôi tay trắng mịn ấy để móng dài chừng hai phân, sơn bằng nhựa móng màu phượng tiên, mười ngón thon dài như cành hành tươi rói, không phải tay kẻ hầu, rõ ràng là… thông phòng hay thiếp thất.
Cố Trường Bình năm nay đã hai mươi hai, ở Đại Tần, nam tử tuổi ấy đa phần đều đã cưới vợ, trong phòng có vài phụ nữ cũng là chuyện bình thường.
Tĩnh Bảo âm thầm thở dài trong lòng, thì ra hắn cũng không phải kẻ “xuất uế nhi bất nhiễm” như nàng từng tưởng.
“Đã mang đến thì chia ra đi.” Cố Trường Bình không vui cũng chẳng giận.
“Vâng, gia!”
Xuân Họa múc một bát, đặt trước mặt Cố Trường Bình, ánh mắt chan chứa tình ý: “Gia dùng trước đi ạ.”
“Có khách, tất nhiên khách phải dùng trước.”
Cố Trường Bình đặt bát canh trước mặt Tĩnh Bảo: “Ngươi thích món này, ăn trước đi.”
Tĩnh Bảo chưa kịp phản ứng, ngẩn người nhìn hắn.
“Không phải nói đang đói sao?” Hắn cau mày.
Tĩnh Bảo đành cúi đầu, dùng thìa húp một muỗng.
“Thế nào?” Hắn hỏi.
Tĩnh Bảo chớp mắt mấy cái: “Không bằng Lầu Ngoại Lâu, nhưng cũng không tệ.”
“Miệng ngươi đúng là khó chiều.”
“Ta biết ngay không nên nói thật mà!”
“Còn dám cãi?”
Cố Trường Bình nói rất khẽ, đưa tay xoa trán: “Khách không thích ăn, mang xuống đi.”
“Gia?”
“Mang xuống!”
“Vâng!”
Xuân Họa liếc Tĩnh Bảo một cái đầy uất ức, lẳng lặng mang bát canh ra ngoài.
Tĩnh Bảo nhìn theo, thầm thở dài: thông phòng này chắc chẳng được tiên sinh sủng ái mấy.
Một bên, Tĩnh Nhược Khê lén dùng đầu gối húc vào Cao Chính Nam: Nhìn xem, vị cố đại nhân này đối xử với Tĩnh Bảo có chút gì đó không giống bình thường.
Cao Chính Nam khép hờ mắt, bộ dạng trầm tư.
Trên đường hồi phủ, Cao Chính Nam gọi Tĩnh Bảo vào cùng xe, hỏi thẳng: “A Bảo, có phải Cố đại nhân biết điều gì, nên mới khuyên chúng ta quay về phương Nam không?”
“Nhị ca, đệ không tiện nói nhiều, chỉ nói một chuyện, năm ấy khi Tứ cô nương nhà hầu phủ gặp nạn, chính tiên sinh là người đầu tiên báo tin cho đệ biết.”
Tĩnh Bảo cắn nhẹ môi: “Tiên sinh sẽ không hại đệ đâu!”
Cao Chính Nam và Tĩnh Nhược Khê nhìn nhau. Bảo sao Cố Trường Bình lại đối xử khác thường với A Bảo, thì ra giữa họ từng có ân tình.
“Ngài ấy là học trò của Tào Minh Khang, chắc chắn biết nhiều hơn chúng ta. Chính Nam, chành nghe lời ngài ấy đi.” Tĩnh Nhược Khê là nữ nhân, lại vốn nhát gan.
Cao Chính Nam suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu: “Cũng được. Ở lại kinh thành cũng chẳng còn gì để làm, mấy hôm nữa về phương Nam thôi.”
Tĩnh Nhược Khê nghe đến về quê, bèn tươi cười: “Thiếp cũng nhớ hai tiểu quỷ nhà mình lắm rồi!”
Tĩnh Bảo cố tình níu lấy tay Tĩnh Nhược Khê, giả vờ oán trách: “Nhị tỷ, tỷ lại định bỏ một mình đệ lại kinh thành à?”
“Còn có đại tỷ ở đây mà.”
“Nhưng ta thích nhị tỷ hơn cơ!”
Tĩnh Nhược Khê véo tai nàng: “Thôi đi, trước mặt đại tỷ ngươi có dám nói thế đâu. Cái miệng ngọt như mật, chỉ biết dỗ ta thôi!”
“Đừng véo, đau, đau mà!”
Tĩnh Bảo làm mặt nhăn nhó, quay sang cáo trạng với Cao Chính Nam: “Nhị ca, huynh cũng mặc kệ nữ nhân nhà mình à? Tỷ ấy bắt nạt người ta đó!”
“Chính Nam, chàng đừng lo.”
“Nhị ca, cứu mạng, tỷ ấy muốn giết đệ đó!”
Cao Chính Nam vốn định ở lại kinh thành mở rộng làm ăn, không ngờ mới manh nha đã gặp trở ngại, trong lòng vốn đã chán nản. Lúc này thấy hai chị em đùa giỡn, bất giác lại nhớ đến cặp sinh đôi nhà mình.
Nếu thật sự nhận việc cung ứng trà, hắn sẽ phải chạy ngược xuôi giữa Kim Lăng và kinh thành, thôi thôi, nhà họ Cao cũng chẳng đến mức thiếu ăn thiếu mặc, chi bằng dành thêm thời gian bầu bạn cùng cha mẹ vợ con.
Đã quyết định hồi hương, vợ chồng Cao Chính Nam không còn do dự nữa, một người tới phủ Tuyên Bình hầu, một người về nhà họ Ngô.
Tuyên Bình hầu nghe tin Cao Chính Nam từ bỏ việc cung ứng trà trong cung thì sắc mặt không tốt cho lắm, vì chuyện này ông ta đã mất công thu xếp với trong cung.
Nhưng nghe đến là ý của Cố Trường Bình thì sắc mặt ông mới dịu xuống.
Sự thay đổi ấy, Cao Chính Nam nhìn rất rõ, càng thêm tin tưởng rằng Cố Trường Bình thật sự lo nghĩ cho mình, mọi khúc mắc trong lòng cũng theo đó mà tiêu tan.
Bên nhà họ Ngô, Tĩnh Nhược Tố nghe tin thì lập tức sai người thu xếp lễ mừng năm mới cho nhị muội mang về quê.
Hai chị em thủ thỉ với nhau nguyên một ngày, mãi đến lúc chia tay vẫn quyến luyến không rời.
Ngày vợ chồng Cao Chính Nam rời kinh, Tĩnh Bảo đích thân tiễn họ ra tận bến tàu.
Dưới nắng thu, chiếc thuyền lớn giương buồm rời bến, bóng dáng nhị tỷ và nhị tỷ phu dần mờ nhạt. Xa xa, những phu thuyền đang hô hào gọi nhau, mưu sinh trên dòng nước.
Đúng là một góc nhân gian.
Tĩnh Bảo nheo mắt nhìn theo cho đến khi con thuyền khuất hẳn, mới trèo lên xe ngựa quay về phủ. Về đến nơi còn phải thu dọn một chút, ngày mai nàng phải đến Quốc Tử Giám đọc sách rồi.
Kỳ thi mùa xuân, cách nàng chỉ còn nửa năm.