Ngày hai mươi lăm tháng tám, Quốc Tử Giám lại một lần nữa khai giảng.
Tĩnh Bảo mặc bộ áo nho sinh đã lâu không đụng tới, đầu đội khăn vuông, sau lưng đeo hộp văn vật, hớn hở bước vào Quốc Tử Giám. So với lần đầu nhập học, lần này nàng có phần tự tin hơn nhiều.
Từ xa đã thấy Uông Tần Sinh chen ra khỏi đám đông trước bảng thông báo.
“Uông Tần Sinh?” nàng gọi.
Uông Tần Sinh vừa thấy là nàng, bèn dang hai tay chạy ào tới ôm chặt lấy, lắp ba lắp bắp nói: “Văn Nhược, Văn Nhược, hai ta được phân vào cùng một đường học, cùng một đường học đó!”
“Đường nào?”
“Suất Tính Đường.”
Tĩnh Bảo trợn tròn mắt, vẻ không dám tin, sững ra mấy giây rồi cũng giang tay ôm chặt lấy Uông Tần Sinh.
Hai người đứng giữa sân, nhảy cẫng lên như trẻ con.
Suất Tính Đường là lớp học cao nhất ở Quốc Tử Giám, nàng mới vào đây có một năm rưỡi, tiến bộ đúng là như cưỡi hỏa tiễn!
“Các ngươi đang làm gì đấy?”
Tĩnh Bảo và Uông Tần Sinh quay đầu lại, thấy một khuôn mặt đang giận đến cực điểm.
Chính là Từ Thanh Sơn, ánh mắt hắn như b*n r* lửa.
Bọn họ có làm gì đâu?
Cúi đầu nhìn thử, còn đang ôm nhau!
Uông Tần Sinh hoảng đến mức lùi mấy bước liền: “Chuyện đó... cái đó... ta... ta...”
Từ Thanh Sơn sải bước tới, túm cổ áo sau gáy của Uông Tần Sinh, giơ nắm đấm lên lắc lắc trước mặt hắn...
“Đây là gì?”
“Nắm... nắm đấm!”
“Nắm đấm kiểu gì?”
“Nắm đấm to... to như cái bao cát!”
“Nếu không muốn ăn đòn thì tránh xa hắn ra, bằng không...”
“Từ Thanh Sơn, thả hắn ra, bọn ta chỉ là quá vui mừng nên...”
“Ngươi con mẹ nó im miệng cho ta!”
Từ Thanh Sơn quay phắt đầu lại, tức giận trừng mắt nhìn Tĩnh Bảo: “Không được vụng trộm dây dưa với nam nhân khác sau lưng ta! Những gì ngươi muốn, ta sẽ nghĩ cách cho ngươi.”
Tĩnh Bảo: “Ta muốn gì chứ?”
Từ Thanh Sơn: “Con nối dõi!”
Tĩnh Bảo: “…”
Tĩnh Bảo phải cố nhịn rất lâu mới không xé toạc đầu hắn ra xem bên trong là cấu tạo gì.
Hay thật!
Nàng chỉ muốn hắn biết khó mà lui, ai ngờ tên ngốc này không những không chịu lui, mà còn đâm đầu vào đường cùng, còn bảo sẽ “nghĩ cách”...
Tĩnh Bảo vừa gấp vừa luống cuống, chẳng nghĩ ngợi gì đã buột miệng nói: “Tổ tông ơi, ngươi có thể chuyển tình cảm, đổi đối tượng được không?!”
Một tiếng hét đột ngột vang lên này của nàng, lập tức khiến xung quanh im phăng phắc, mọi người đều nhìn về phía nàng, kể cả Cố Trường Bình cách đó vài trượng.
Tĩnh Bảo cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt hai người chạm nhau. Cố Trường Bình thu ánh mắt lại, sải bước rời đi.
Tĩnh Bảo vừa giận vừa tức, vừa buồn vừa khó chịu, đấm một phát vào ngực Từ Thanh Sơn.
Tất cả là tại ngươi!
Từ Thanh Sơn ngẩn ra chốc lát, bỗng nhiên bật cười lớn, cười vô cùng sảng khoái. Đánh là thương, mắng là yêu, tên ẻo lả không đánh người khác, chỉ đánh hắn.
Yêu hắn đấy.
Tĩnh Bảo tức giận quay đầu bỏ đi, đến cả Uông Tần Sinh cũng không màng, hoảng loạn bỏ chạy!
“Thanh Sơn huynh, huynh chọc Văn Nhược bỏ đi rồi đó!” Uông Tần Sinh thở dài.
Từ Thanh Sơn ngừng cười, nói: “Không sao, lát nữa ta dỗ hắn về. Đi thôi, chúng ta vào học nào.”
Dứt lời, hắn đưa tay dài ra, thân thiết khoác vai Uông Tần Sinh.
Uông Tần Sinh bị dọa cho rùng mình nổi hết da gà.
Mẹ ơi!
Tên mắc bệnh tương tư này, lúc thì gió lúc thì mưa, đáng sợ quá đi mất!
…
Tĩnh Bảo bước vào Suất Tính Đường, thấy chỗ ngồi của mình vẫn ở cạnh Cao mỹ nhân, không khỏi cảm thán nhân duyên đôi khi còn dai hơn cao dán.
Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến!
Cao mỹ nhân mặt lạnh như tiền bước vào, sau lưng vẫn là tên tay sai trung thành Tiền Tam Nhất.
“Chà, Tĩnh Thất, tới sớm thật đấy! Hôm đó Từ Thanh Sơn đưa ngươi về phủ, trên đường không xảy ra gì chứ?” Tiền Tam Nhất cười đểu.
Tĩnh Bảo cụp mắt xuống như đang nhớ lại: “Hắn nói ngươi cá cược thua, chưa trả bạc đã chạy rồi.”
Tiền Tam Nhất biến sắc, quay sang cười gượng với Cao Triều: “Hắn vừa nói gì ấy nhỉ, gió to quá, ta không nghe rõ...”
Cao Triều chẳng thèm để ý tới tên ngốc này, tìm đúng chỗ mình, ngồi phịch xuống.
Ngồi vững rồi, hắn nhấc mí mắt lên liếc Tĩnh Bảo một cái lạnh tanh, không nói lời nào.
Mình chọc giận hắn sao?
Tĩnh Bảo hít hít mũi, quyết định đổi biệt danh cho Cao mỹ nhân, gọi là Cao Âm Tình, lúc âm u lúc sáng sáng sủa, thất thường khó đoán.
Tiền Tam Nhất cũng phải đổi tên, gọi là Tiền mặt dày!
Tiền mặt dày nhìn sang tên bạn cùng bàn, giật mình hét lên: “Lại là Uông Tần Sinh? Tổ hợp gì đây? Học bá với học dốt à? Ảo diệu thật!”
Học dốt lạch bạch chạy tới, tìm đúng chỗ, cười hề hề nói: “Tiền huynh, hân hạnh hân hạnh, sau này có gì không hiểu ta sẽ hỏi huynh, huynh đừng không chỉ ta nha.”
Tiền mặt dày lặng lẽ sụp đổ mấy giây: “Được thôi, chỉ cần ngươi chịu đi đại tiện cùng ta!”
Uông Tần Sinh: “…”
Trên đảo mỹ nhân vẫn chưa đi đủ sao?!
“Từ Thanh Sơn, ngươi cũng học lớp này à?” Tiền Tam Nhất thấy Từ Thanh Sơn bước vào, mặt đầy kinh ngạc.
Từ Thanh Sơn: “Trong nhóm Võ sinh, ta thi đứng đầu, Tế tửu đại nhân cho phép ta nghe giảng. Sao? Ngươi có ý kiến?”
Tiền Tam Nhất: “…”
Ta đâu dám, người có ý kiến là người trong lòng ngươi cơ!
Từ Thanh Sơn đi ngang qua Tĩnh Bảo, cố tình chậm lại mấy bước, lề mề một lúc.
Tĩnh Bảo mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, coi hắn như không khí.
Từ Thanh Sơn mất mặt, đành lủi thủi về chỗ.
Hắn cao to lực lưỡng, bị xếp ngồi cuối lớp, từ góc độ của hắn nhìn xuống, vừa khéo có thể thấy gáy của Tĩnh Bảo.
Tặc tặc, gáy của tên ẻo lả cũng thật dễ nhìn!
Các giám sinh lần lượt bước vào Suất Tính Đường, lúc Trương Tông Kiệt bước vào, mọi người tự phát vỗ tay.
Giải nguyên mùa thu, học trò mới của Thủ phụ đại nhân, chỉ cần vào bảng mùa xuân, tiền đồ không thể đo đếm.
Trương Tông Kiệt đã khác hẳn trước kia, đầy tự tin, vẫy tay chào mọi người, đi ngang qua Tĩnh Bảo thì cúi người hành lễ, cười nói: “Xin chỉ giáo nhiều!”
Hạng nhất cúi chào hạng nhì, rõ ràng là khiêu khích.
Tĩnh Bảo không thèm để ý, đợi người đi rồi mới quay sang nháy mắt với Tiền Tam Nhất.
Tiền Tam Nhất nhướng mày, rồi giơ tay phải lên làm động tác cắt cổ: chờ đấy, mùa xuân xử hắn!
Tĩnh Bảo thấy bộ dạng khoác lác của hắn cũng thấy có phong thái ra phết.
Người cuối cùng bước vào là Vương Uyên.
Hắn đảo mắt một vòng, dừng lại ở Tĩnh Bảo và Cao Triều, rồi hừ một tiếng rõ to, sau đó ngạo nghễ bước về chỗ ngồi.
“Tên khốn đó hừ cho ai nghe vậy?” Cao Triều đột nhiên hỏi.
Tĩnh Bảo nghĩ tới mấy câu mà Vương Uyên từng buông ra, bình thản nói: “Chủ yếu là hừ cho ngươi nghe đó.”
Cao Triều hừ mũi: “Hắn không sợ ta đập gãy răng hắn, đá hắn vào hố xí à?!”
“Hắn có hoàng hậu làm chỗ dựa.” Tĩnh Bảo tốt bụng nhắc nhở: “Ngươi dám không?”
“Giỏi thật đấy!”
Cao Triều cảm thán một câu, rồi bỗng trầm giọng: “Lần này ta thua rồi.”
Nghe câu này, mang theo một vẻ anh hùng sa cơ thất thế, Tĩnh Bảo không khỏi sinh chút thương cảm cho vị hoàng thân quốc thích chính hiệu này.
“Ông đây đảm bảo hắn không sống yên được bao lâu đâu, không tin thì chờ mà xem!”
Tĩnh Bảo: “…”
Ồ, anh hùng cuối đường tính làm một trận vùng vẫy à?
“Hắn vào lớp này kiểu gì?”
“Người ta là vương tử nước Tô Lục, có đặc quyền.”
Tĩnh Bảo ngẩng lên nhìn, thấy Phác Chân Nhân mặc trang phục nước Tô Lục bước vào, ánh mắt dán chặt vào Từ Thanh Sơn ngồi hàng cuối.
Mẹ kiếp!
Sao lại tụ tập hết về đây rồi?!
Tĩnh Bảo hiếm hoi buông ra một câu chửi, lấy tay che mặt, cảm thấy cuộc đời thật khó lường!