Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 187

 
Đời người biến ảo khôn lường, mà đây mới chỉ là khởi đầu.

Điều khiến Tĩnh Bảo bất ngờ hơn nữa là, Cố Trường Bình đã chuyển trọng tâm công việc sang Hộ bộ lại đích thân đến giảng dạy ở Suất Tự Tính Đường.

Hơn nữa, còn dạy mỗi ngày một buổi.

Tĩnh Bảo âm thầm suy nghĩ một hồi, cảm thấy Cố Trường Bình đích thân trấn giữ, hoặc là vì Cao mỹ nhân, hoặc là vì sợ Suất Tính Đường với cơ cấu quái dị này không ai đủ sức khống chế.

“Giám sinh ở Suất Tính Đường, ngoài việc chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân, còn có thể ra ngoài lịch luyện việc chính sự, để mở rộng tầm mắt, tích lũy kinh nghiệm.”

Cố Trường Bình nghiêm giọng nói: “Các ngươi có thể tự chọn trong Lục bộ, cũng có thể theo thầy mình, Quốc Tử Giám cũng sẽ giúp đề cử. Trương Tông Kiệt!”

“Có học sinh!”

“Thủ phụ đại nhân đích danh điểm tên ngươi, muốn ngươi theo ông ấy lịch luyện chính sự.”

Trương Tông Kiệt mừng rỡ trong lòng: “Vâng!”

“Woaaa!”

Đám giám sinh ánh mắt đều tràn đầy hâm mộ, được theo Thủ phụ đại nhân làm việc, tiền đồ… quả thật một bước lên mây!

“Từ Thanh Sơn!”

“Có học sinh!”

Cố Trường Bình: “Thượng thư Binh Bộ đích thân điểm danh ngươi, cho ngươi vào Binh bộ lịch luyện.”

Từ Thanh Sơn lập tức xụ mặt, sao lại là Binh bộ, hắn còn muốn ở lại quấn lấy đám “ẻo lả” nữa mà!

“Uông Tần Sinh!”

“Có học sinh!”

“Ngươi tính tình thật thà, chịu khổ chịu khó, ta đã tiến cử ngươi đến chỗ Tả thị lang Lễ Bộ để lịch luyện!”

Uông Tần Sinh kinh ngạc đến suýt rơi cằm.

Tiên sinh, tiên sinh thật sự hiểu hắn như lòng bàn tay, nơi hắn muốn tới nhất chính là Lễ bộ, vì Lễ bộ dễ “làm mờ đánh lận con đen”, lại có thể lười biếng!

“Đa tạ tiên sinh!”

“Tiền Tam Nhất!”

“Có học sinh!”

Cố Trường Bình chậm rãi nói: “Ngươi có chút thiên phú trong cửu chương toán thuật, lại trời sinh ưa tiền tài, theo ta đến Hộ bộ lịch luyện, có bằng lòng không?”

Hộ bộ?

Há há há há! Cuối cùng cũng có thể đường hoàng bước vào Hộ bộ rồi!

Các túi bạc à, gia gia đến đây!

Tiền Tam Nhất nghĩ đến việc mình vừa rồi chỉ xếp hạng ba trong kỳ thi mùa thu, vội cố nén cơn hưng phấn, gắng gượng ra vẻ bình tĩnh nửa vời: “Học sinh bằng lòng!”

“Vương Uyên, Phác Chân Nhân!”

“Có học sinh!”

“Thị lang Công Bộ đã chọn hai ngươi.”

Vương Uyên nhướng cằm với Phác Chân Nhân, đắc ý: Công Bộ bây giờ là thiên hạ nhà họ Vương, thấy chưa, sau này ngươi cứ theo ta kiếm dầu béo mà ăn, béo lắm đó!

Phác Chân Nhân thì xị mặt chẳng vui.

Ai mà muốn vào Công Bộ chứ, hắn muốn theo Thanh Sơn ộp pa vào Binh bộ cơ!

Từng người một được sắp xếp xong chỗ lịch luyện, chỉ còn Tĩnh Bảo và Cao Triều là vẫn chưa bị điểm danh.

Tĩnh Bảo hạ giọng thì thầm: “Chẳng lẽ tiên sinh quên chúng ta rồi?”

Cao Triều cười lạnh: “Hắn có quên ngươi, cũng không quên ta!”

“Tự tin thế?”

“Chứ sao?”

“Vậy ngươi đoán, chúng ta sẽ đi đâu?”

“Ngươi là ngươi, ta là ta, ai là chúng ta với ngươi?”

“Cái đồ trở mặt không nhận người! Một năm trước ở phủ Lâm An, chẳng phải chúng ta còn…”

“Là Cố Trường Bình cứu ta, thì có nửa đồng bạc nào liên quan tới ngươi không!”

Tĩnh Bảo: “…”

Nàng cảm thấy lòng thương hại của mình vừa rồi đúng là mang hết cho chó gặm rồi.

“Tĩnh Bảo, Cao Triều!”

“Có học sinh!”

Cả hai đồng loạt dựng tai lên, cuối cùng cũng đến lượt họ rồi!

Cố Trường Bình chậm rãi nói: “Hai người các ngươi tâm tư kín đáo, mưu trí hơn người, Hình bộ là nơi thích hợp nhất để rèn luyện, ta đã tiến cử các ngươi tới Hình bộ.”

Tĩnh Bảo suýt nữa bị nghẹn ngay cổ họng.

Thượng thư Hình bộ họ Thạch, mà nàng và nhà họ Thạch là thù không đội trời chung, tiên sinh sao lại có thể sắp xếp nàng vào Hình bộ?

Chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp sao?

Nàng lấy hết can đảm nhìn về phía Cố Trường Bình.

Ánh nắng sớm mai rất nhạt, rọi lên người Cố Trường Bình, khiến cả con người hắn trông vô cùng dịu dàng.

Đúng lúc ấy, bên tai nàng vang lên một tiếng ho khẽ.

Chỉ thấy Cao Triều duỗi ngón trỏ, viết một chữ lên mặt bàn của nàng. Tĩnh Bảo chớp mắt, là chữ Quách!

Quách?

Quách Nộ sao!?

“Cao sinh, Tĩnh sinh, sau giờ học đến thư phòng ta một lát!”

Tĩnh Bảo nén tim đang đập thình thịch, khẽ đáp: “Vâng!”

Nửa canh giờ sau.

Tĩnh Bảo đứng trước bàn, so với dáng vẻ lười nhác của Cao Triều bên cạnh thì trông nàng nghiêm túc hơn hẳn, cả mí mắt cũng không ngừng giật giật.

“Sắp xếp hai ngươi vào Hình bộ, có nghĩ đến vì sao không?” Cố Trường Bình hỏi.

Khóe môi Cao Triều nhếch lên: “Không phải muốn chúng ta điều tra vụ án của Quách Nộ sao?”

“Bằng lòng không?” Cố Trường Bình hỏi đúng ba chữ.

Cao Triều nhe răng cười một cái, rồi nhún vai, ngồi phịch xuống ghế thái sư bên cạnh, vắt chân liếc Tĩnh Bảo: “Câu này đừng hỏi ta, hỏi hắn kìa!”

Cố Trường Bình mặc kệ dáng vẻ ưỡn ẹo của Cao Triều, giọng bỗng mềm hẳn đi: “Tĩnh sinh, ngươi có bằng lòng không?”

Người này có một gương mặt đẹp, mà lúc hỏi câu ấy, đôi mắt khẽ cong xuống, mang theo một tia buồn thương dịu dàng.

Đầu óc Tĩnh Bảo trống rỗng, trong mắt chỉ còn lại độ cong kia. Một lúc sau, nàng mấp máy môi, chỉ nói được hai chữ: “Bằng lòng.”

Cố Trường Bình đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vai nàng.

“Vụ Quách Nộ là một án tử, các ngươi không cần điều tra từ hắn. Có thể điều tra từ thảm án cả nhà họ Quách năm mươi tám mạng, chim bay để lại dấu, chắc chắn có manh mối để lần. Trong Hình bộ có hồ sơ bị niêm phong, các ngươi tìm cách xem thử.”

Tĩnh Bảo không dám nhìn thẳng hắn, chỉ lén đưa mắt liếc nhìn Cao mỹ nhân, muốn biết hắn có thái độ ra sao.

Cao mỹ nhân bèn ngồi thẳng lại, ánh mắt sáng ngời: “Cố Trường Bình, ta sẽ không để ngươi thất vọng đâu!”

Tĩnh Bảo nghe xong, cảm thấy mình cũng nên nói gì đó, nhưng lại không thốt nên lời, nàng cảm thấy Cố Trường Bình như Khương Thái Công, còn nàng và Cao Triều là cá.

Cá mắc câu là vì tự nguyện!

Nàng không sợ nhà họ Thạch, chỉ sợ một mình Cố Trường Bình muốn lay chuyển tảng đá to ấy sẽ kiệt sức.

Liệu hắn có để lại cho mình đường lui không?

Lúc này, Khương Thái Công lại đột ngột mở miệng: “Tĩnh sinh, ngoài phố đồn rằng, ngươi có “hàng khủng”?”

Tĩnh Bảo suýt chết khiếp, nào còn nghĩ được gì khác, vội lấy tay che h* th*n, mặt đỏ như gấc, miệng mấp máy mãi mới bật ra được câu: “Tiên… tiên sinh, sao người cũng hóng chuyện nhảm nhí như vậy chứ!”

Cố Trường Bình chẳng buồn để ý vẻ mặt khổ sở của nàng, cầm lấy một quả quýt trên bàn, vừa bóc vừa nói: “Ngọc không có tội, chỉ người mang ngọc mới bị tội. Quốc Tử Giám chính là một xã hội thu nhỏ, ngươi phải cẩn thận.”

“Cẩn thận gì?” Tĩnh Bảo buột miệng hỏi, vừa nói xong đã hối hận, chỉ muốn tự tát mình một cái: “Ta…”

“Sau này ra vào, ngươi đi cùng với Cao Triều nhiều một chút.”

Cố Trường Bình đưa múi quýt đã bóc cho nàng. Tĩnh Bảo luống cuống nhận lấy, mặt mày ngượng nghịu bỏ chạy.

Vừa ra đến cửa, nàng dừng chân cúi đầu nhìn xuống dưới, tâm trạng nặng nề.

Khó trách hôm nay đến Quốc Tử Giám, trên đường có không ít người nhìn nàng, thì ra là vì “hàng khủng” của nàng mà dòm ngó!?

Tĩnh Bảo cắn múi quýt cho vào miệng, tức giận nghiến răng.

“Người trong Quốc Tử Giám đúng là mấy kẻ b**n th**, muốn xem “hàng khủng” của ta? Đừng hòng!”

Tề Lâm ôm hai chồng sách bước vào sân, vừa khéo nghe thấy nửa câu sau, sợ đến tái xanh mặt.

Mẹ nó!

Gia muốn xem hàng của tiểu tử kia, thì nhìn của mình chẳng phải là được rồi sao!?

Trong thư phòng.

Cao Triều lười nhác đứng dậy, đi đến trước mặt Cố Trường Bình, hai tay chống lên bàn, nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Cố Trường Bình, ngươi với Tĩnh sinh… có phải có chút gì đó không?”

Ngoài cửa, Tề Lâm nghe đến đó như bị điểm huyệt, ngay cả thở cũng không dám.

Cố Trường Bình liếc mắt nhìn ra cửa: “Chiều nay đừng đến lớp nữa.”

“Sao vậy?”

“Dắt ngươi đi Thái Y viện xem thử có bị sốt không.” 

 
Bình Luận (0)
Comment