Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 198

 
Tĩnh Bảo ngây người nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, một lúc sau mới gắng sức đứng dậy, đi đến cửa cài then lại.

Từ Tầm Phương Các tới Hình bộ, cả đi lẫn về khoảng gần nửa canh giờ. Thêm thời gian lục tìm hồ sơ vụ án, một canh giờ cũng vừa vặn. Nàng không kịp thay áo quần, phải ở lại đây đợi người mang chìa khóa quay về.

Những làn điệu hát lảnh lót vọng qua khe cửa, vừa dứt thì phòng bên lại vang lên âm thanh khác, lờ mờ còn nghe được mấy câu tục tĩu.

Nghe tiếp xuống dưới…

Đúng là không thể lọt tai nổi. Tĩnh Bảo lấy tay bịt tai lại, thầm nghĩ: Không thể nhỏ tiếng một chút sao? Không sợ hôm sau khàn cả giọng à.

Nàng ngồi chờ suốt nửa canh giờ, tiếng động phòng bên vẫn chưa dứt, càng lúc càng khiến nàng buồn nôn, đầu tựa vào mép giường, mơ màng muốn ngủ.

Không biết đã thiếp đi bao lâu, có tiếng gõ cửa, hai tiếng ngắn, một tiếng dài.

Tĩnh Bảo mừng rỡ đứng dậy, nhưng lại thấy choáng váng đến mức đứng không vững. Nàng cố chống đỡ cơ thể ra mở cửa, thì thấy Tề Lâm lách người chui vào.

“Thế nào rồi? Lấy được hồ sơ chưa?”

“Đã mở được khóa, Cao Triều đang tìm bên đó. Ta về trước để đưa lại chìa khóa.”

Tề Lâm đặt chìa khóa trở lại chỗ cũ, thuận tay cởi áo của Thạch Thượng thư ra, lại xách người đàn bà kia lên đặt nằm đè lên hắn, cuối cùng thả rèm xuống, rút bình hương mê và thổi tắt nến.

“Tĩnh Công tử, chúng ta đi thôi!”

Trong bóng tối, không có ai trả lời. Đợi đến khi mắt đã thích nghi phần nào với ánh sáng lờ mờ, hắn mới thấy có người đang chắn ngay trước cửa, hai mắt trừng trừng nhìn hắn khô khốc.

“Ngươi làm gì thế?”

“Ngươi là Cố Trường Bình?”

Hai giọng nói vang lên cùng lúc, rồi cùng lúc lặng đi.

Trong đầu Tĩnh Bảo như có một dây thần kinh đang cố vùng vẫy yếu ớt, nàng khàn khàn lên tiếng: “Ngươi là Cố Trường Bình… Tề Lâm không có đôi tay như vậy.”

Cố Trường Bình cảm thấy như chính mình đã tự đào hố chôn thân, mà còn không thể bò ra được.

Hắn bước tới, bỗng cúi sát tai Tĩnh Bảo, khẽ nói: “Thấy mà không nói ra, là một đức tính tốt.”

Luồng hơi nóng phả qua không phải là v**t v*, mà là như dòng khí xộc thẳng vào màng nhĩ và mạch máu của Tĩnh Bảo, thình thịch thình thịch chấn động từng dây thần kinh.

Một lúc lâu, cả nét mặt lẫn đầu óc nàng đều trống rỗng, từng chữ Cố Trường Bình nói đều lọt vào tai, nhưng mãi không truyền tới não.

Nàng nghĩ, mình chắc chắn là ốm rồi.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Cố Trường Bình hỏi: “Hơi thở ngươi nóng thế này? Ngươi đang bị sốt à?”

“Ta…”

Tĩnh Bảo định tránh ra một chút, nào ngờ phía sau là cửa gỗ, sau gáy đập vào cửa phát ra một tiếng “bộp”.

Còn chưa kịp kêu đau, kỹ nữ trên giường bỗng rên một tiếng.

Không ổn rồi, thuốc sắp hết tác dụng!

Cố Trường Bình lập tức nắm tay Tĩnh Bảo kéo sang một bên, tay kia mở cửa, thò đầu ra nhìn trái phải, rồi nhanh chóng lách người ra ngoài.

Tĩnh Bảo bị hắn kéo lên tầng ba, đầu óc mơ hồ như đang mộng du.

Tay người này rất lớn, cũng rất khô ráo, phần đầu ngón tay còn có vết chai mỏng, ma sát vào lòng bàn tay nàng ngưa ngứa.

Tĩnh Bảo rủ mắt xuống, trong đầu vụt qua mấy ý nghĩ vẩn vơ, tự giễu mình.

Nàng nghĩ, có lẽ cơn sốt này sẽ nặng thêm nữa rồi.

Vào phòng bao tầng ba, toàn thân Tĩnh Bảo đã rã rời đến mức chỉ muốn ngã xuống mà nằm. Nàng hất tay Cố Trường Bình ra, định ngồi xuống, nào ngờ bị hắn xách bổng lên, kéo vào trong buồng.

Trong buồng, ánh nến lay động, màn trướng hoa sen ấm áp.

“c** đ* ướt ra trước, lên giường ngủ một lát, ta đi gọi lang trung.”

“Không cần!”

Tĩnh Bảo mệt mỏi đáp: “Không cần gọi lang trung, ta nghỉ một lát là được rồi.”

Cố Trường Bình hơi sững người, đỡ nàng lên giường, tay đặt lên cổ tay nàng, ba ngón tay nhẹ nhàng chạm vào.

“Ngươi… ngươi làm gì đấy?” Tĩnh Bảo hoảng hồn.

“Biết chút y thuật, bắt mạch giúp ngươi?”

“Thật hay giả vậy?”

Cố Trường Bình vò trán, như đang suy nghĩ chốc lát rồi đáp: “Giả. Chỉ làm bộ thôi, để người khác thấy ta học rộng. Ừ, ban ngày mệt quá, ban đêm lại lạnh, mệt rồi lạnh, tà khí xâm nhập, nên sốt cao.”

Tĩnh Bảo: “…” Nói nhảm mà ra vẻ hợp lý lắm.

“Ngươi cởi áo ướt ra đi, ta đi rồi về ngay.”

Cố Trường Bình ném lại một câu rồi rón rén rời khỏi phòng.

Áo ướt dính trên người thực sự rất khó chịu, Tĩnh Bảo cởi áo khoác ngoài, cúi đầu sờ thử, mảnh vải trắng quấn ngực vẫn chưa ướt.

Sợ Cố Trường Bình đột ngột quay lại, nàng vội mặc thêm một chiếc áo trong, rồi hết chịu nổi nữa, chui vào chăn, tay đặt lên trán, mặt đỏ bừng như lửa đốt.

Thấy Cố Trường Bình quay về, nàng hé mắt nhìn một cái, thật sự không còn sức để nói thêm câu nào, lại nhắm mắt lại.

Hắn bước đến bên giường, gạt tay nàng ra, đặt tay mình lên.

Nóng rát.

Hắn quỳ một gối xuống, móc từ trong người ra một lọ sứ, lấy ra một viên thuốc đen nhỏ, đưa đến bên miệng nàng: “Nuốt vào.”

Tĩnh Bảo nhìn viên thuốc một cách ngờ vực: “Cái gì vậy? Không phải thuốc độc đấy chứ?”

“Ừ, đầu độc ngươi đấy!”

Tĩnh Bảo: “…”

Nàng mang vẻ mặt đau khổ như thể không muốn chết vì thuốc độc, thấy vậy, Cố Trường Bình bèn dịu giọng nói: “Trị sốt đó, uống xong sẽ ra mồ hôi, mai là đỡ ngay.”

Ánh sáng lấp lánh hiện lên trong đôi mắt mờ nước của Tĩnh Bảo, nàng khẽ há miệng, viên thuốc lăn vào, khi trượt vào còn vô tình để đầu lưỡi chạm vào đầu ngón tay mát lạnh của Cố Trường Bình.

Tim nàng rối loạn, vội nhắm mắt lại… giả chết!

Mất mặt chết đi được!

Cố Trường Bình ra ngoài, cầm ly trà nguội ngắt uống nửa chén, mãi sau mới thả lỏng cơ bắp căng chặt dưới lớp áo dài mà không ai để ý.

“Có thể… cho ta uống ngụm nước không?”

Tĩnh Bảo nói lí nhí, viên thuốc mắc ngay cổ họng, kẹt lại giữa chừng, khiến nàng suýt nghẹn chết.

Cố Trường Bình rót ít trà ấm, đỡ nàng ngồi dậy.

Vai lưng cô nương nhỏ gầy yếu mềm mại, như chỉ khẽ bẻ là gãy. Hắn dời ánh mắt, lướt qua cổ nàng, không nhịn được mà cười khẽ.

Cổ áo nàng cài chặt đến mức kín mít.

Cố Trường Bình đưa tay định tháo áo nàng, Tĩnh Bảo vội giữ lấy cổ áo, khàn giọng quát: “Cố Trường Bình, ngươi muốn làm gì? Đừng có mà làm bậy!”

“Đàn ông với nhau, ta có thể làm gì được?” Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, ra vẻ khó hiểu: “Người bị sốt cao cần phải nới lỏng áo ra, đạo lý ấy ngươi không biết à?”

Tĩnh Bảo: “…”

“Tự mình tháo ra đi!”

Cố Trường Bình quay lưng lại, nhớ tới kiếp trước, hắn từng sốt rất cao, lại cứ thèm một bát mì chay của Lầu Ngoại Lâu.

Mì mang lên, uống được mấy ngụm nước dùng thì lại chẳng còn muốn ăn nữa.

Lúc ấy có người bước ra từ quầy, đặt xuống một bát đá lạnh: “Dùng khăn gói lại rồi lăn trên trán và thái dương, nới lỏng cổ áo, cài kín quá không tốt cho việc thoát nhiệt, sốt sẽ không hạ được.”

Hắn ngờ vực nhìn người đó: “Sao ngươi biết ta bị bệnh?”

“Đoán thôi!”

Người đó quay mặt đi, trên gương mặt chẳng biểu lộ gì.

Ra khỏi Lầu Ngoại Lâu, Tề Lâm thấp giọng nói: “Gia à, Tĩnh quản sự kia không phải người tốt, lúc ngài vừa ngồi xuống, mắt nàng cứ dán chặt vào ngài.”

Hắn không đáp, chỉ lặng lẽ quay về phủ. Dùng đúng cách người kia chỉ, hôm sau quả nhiên hạ sốt.

Cố Trường Bình nghe tiếng động nhỏ vụn sau lưng, khẽ thở dài một hơi.

“Cổ áo cởi rồi chứ?”

“Ừ.”

“Cũng đừng đắp chăn kín quá.”

“Ừ.”

“Trà ta để ở đầu giường cho ngươi.”

“…"

“Phòng bao này ta đã trả tiền qua đêm, sẽ không ai dám làm phiền ngươi.”

“…"

Không thấy đáp lại, hắn quay đầu nhìn, người ấy đã khép hờ hàng mi, thiếp đi rồi.

Cố Trường Bình khẽ bật cười, vươn tay hạ rèm màn xuống.

Khi màn chỉ còn để hở một góc, môi người kia khẽ động: “Cố Trường Bình, sao ngươi lại giả làm Tề Lâm?” 

 
Bình Luận (0)
Comment