Trong phòng lại chìm vào yên tĩnh.
Cố Trường Bình buông tay, rèm trướng hoàn toàn buông xuống: “Tề Lâm đã thay ta trả lời rồi. Ta lo cho các ngươi nên mới đến xem thử. Không thể lấy diện mạo thật gặp người, nên đã đắp một lớp mặt nạ da người lên. Mặt nạ này là do một thợ thủ công rất giỏi chế tác.”
Thì ra là thế!
Khóe môi Tĩnh Bảo khẽ cong lên.
“Không ngờ lại bị chính học trò của mình nhìn thấu.”
“…”Thì ngươi cũng phải nhìn xem học trò ngươi là ai chứ! Những kẻ khác không phát hiện ra, còn nàng thì… môi Tĩnh Bảo lại nhếch lên thêm vài phần.
Rõ ràng là rất đắc ý.
“Ngủ đi!” Hắn dịu dàng nói: “Ngủ một giấc là hạ sốt, sẽ dễ chịu hơn nhiều.”
Tĩnh Bảo cố gắng chống mí mắt nặng trĩu, nhìn bóng người đứng im lặng bên ngoài màn, khẽ nói: “Tiên sinh sẽ không sao đâu.”
“Hửm?” Giọng nàng nhỏ, lại còn cách lớp màn, khiến Cố Trường Bình nhất thời không nghe rõ.
“Ta nói là…”
Màn trướng bị vén lên, Cố Trường Bình ngồi xổm trước mặt nàng, đôi mắt trong trẻo sáng ngời, Tĩnh Bảo không dám nhìn lâu, vội cúi mắt xuống để che giấu vẻ mặt.
Im lặng một lúc, nàng thấp giọng: “Tiên sinh sẽ không sao đâu.”
“…”
“Ta sẽ không để tiên sinh xảy ra chuyện…”
Cố Trường Bình sững người.
Chỉ mấy câu ngắn ngủi, giọng điệu bình thản, nhưng sự kiên định và quả quyết trong lời nói kia như thác nước đổ ập xuống lòng hắn, khiến tim run lên.
Một tiểu giám sinh giả trai ở phủ Lâm An…
Ngươi có biết…
Ngươi đang nói gì không?
Cố Trường Bình cứ thế nhìn khuôn mặt tái nhợt kia, hồi lâu không thốt nên lời.
Cố Trường Bình rời khỏi phòng.
“Gia?” Cố Dịch tiến đến.
“Phía Cao Triều thế nào rồi?”
“Hồi bẩm gia, hai tiểu đồng thân cận bên hắn đều là cao thủ, đã thuận lợi lấy được bản án, hiện tại đang trên đường quay về, gia cứ yên tâm!”
Cố Trường Bình nhìn hắn một cái: “Phái người canh chừng gian phòng này, đợi Cao Triều trở lại thì có thể rút lui.”
“Rõ!”
“Về phủ thôi.”
Cố Trường Bình xoay người đi xuống lầu, vừa bước vài bậc thì bị người chắn đường.
Người đến là một phụ nữ trung niên, không nói một lời, chỉ mỉm cười, giơ tay làm động tác mời.
Sắc mặt Cố Trường Bình hơi đổi: “Ngươi làm sao nhận ra ta?”
Phụ nữ trung niên không giận, chỉ đưa ngón tay chỉ về phía sau lưng Cố Trường Bình, nơi Cố Dịch đang đứng.
“Tề Lâm thì hắn không đối xử cung kính đến thế.”
Tĩnh Bảo mơ một giấc mộng.
Trong mộng, Cố Trường Bình đứng trước mặt nàng, ánh mắt chan chứa tình cảm, dịu dàng nắm lấy tay nàng, đặt vào lòng bàn tay hắn.
Nắm một lúc, hắn khẽ cười hỏi: “Sao tay ngươi mềm thế này, như tay con gái vậy?”
“Ta vốn là con gái mà, tiên sinh nhìn không ra sao?” Nàng e lệ đáp.
“Cố Trường Bình, hắn không phải con gái, hắn là đàn ông!” Cao Triều tức giận xông tới, mạnh mẽ giật tay hai người ra.
“Họ Tĩnh kia, ngươi dám quyến rũ Cố Trường Bình, ta thấy ngươi sống chán rồi!”
“Ai sống chán? Tránh ra!” Tĩnh Bảo kéo tay Cố Trường Bình, xoay người bỏ đi.
Một bàn tay to lớn chắn đường nàng.
Chẳng rõ từ khi nào, Từ Thanh Sơn đã đứng phía sau nàng, gương mặt âm u đến mức dọa người: “Đồ ẻo lả, nếu ngươi dám lăng nhăng, ta sẽ đào mộ tổ nhà ngươi!”
“Từ Thanh Sơn, ngươi dám!”
Tĩnh Bảo gào lên, choàng tỉnh, mở bừng mắt, thì ra là mơ!
Nàng đưa tay lau trán, toàn là mồ hôi. Áo lót cũng ướt đẫm, dính bết vào người.
Sao lại mơ thấy loại chuyện này chứ?
Tĩnh Bảo từ từ ngồi dậy, đầu óc vốn mơ màng đã tỉnh táo hơn rất nhiều, thuốc Cố Trường Bình cho uống, quả là hiệu nghiệm.
Nàng vừa vén chăn định xuống giường, bỗng dưới thân truyền đến một dòng nóng hổi.
Cả người Tĩnh Bảo như bị điểm huyệt, không dám động đậy.
“Thất gia, thất gia!”
Cánh cửa bị đá bật ra. Tĩnh Bảo sợ đến mức ngửa người ra sau, vội kéo chăn che lên người.
“Thất gia, ngươi đâu rồi?”
“Trên… trên giường.”
Cao Triều hớn hở bước đến bên giường, vừa vén màn vừa nói gấp: “Đồ đã lấy được rồi, ta vừa mới còn gặp một người nữa, ngươi đoán xem là ai?”
“Là ta đây, Thất gia!”
Từ Thanh Sơn ló đầu ra từ sau lưng Cao Triều.
“Cao Triều nói ngươi giả gái, ban nãy ta thấy một người, có phải là ngươi không? Ủa, mặt ngươi sao trắng bệch thế kia, trán toàn mồ hôi, nóng đến vậy rồi còn ôm chăn làm gì, ta giúp ngươi vén…”
“Đừng, đừng, đừng…”
Tĩnh Bảo còn chưa dứt lời, chăn đã bị lật tung.
Nàng như một con gà nhổ sạch lông, nằm phơi trần trong tầm mắt người ta.
Nếu ánh mắt có thể giết người, thì Từ Thanh Sơn sớm đã bị Tĩnh Bảo xé xác thành trăm mảnh.
Mà kẻ đáng chết này lại không thấy xấu hổ, còn "chậc chậc" vài tiếng, lắc đầu than: “Thất gia, ngươi ngủ mà dáng điệu y như phụ nữ, còn kẹp chân thế kia, quá là ẻo lả!”
Liên quan gì đến ngươi?!
Tĩnh Bảo tức giận đến mức bật dậy, chộp lấy áo khoác ở chân giường, nhanh chóng choàng lên người: “Đi, đi, đi hết cho ta! Đừng lượn lờ ở đây nữa!”
Từ Thanh Sơn sững lại: “Hả?”
“Hả cái đầu ngươi!” Tĩnh Bảo ngẩng đầu trừng mắt, giận dữ quát.
“Ta nói...”
Từ Thanh Sơn nghẹn họng.
Đứa ẻo lả này tóc xõa, mắt long lanh, mặt ửng hồng, môi đỏ mọng… nhìn sao cũng giống thiếu nữ đang thẹn thùng!
Tĩnh Bảo thấy hắn đứng đơ như khúc gỗ, bèn xô một cái, không quay đầu bỏ chạy, không được, phải mau chóng về nhà, bên dưới đang ch** n**c như suối đây này!
“Thất gia, ngươi chạy cái gì! Chuyện quan trọng còn chưa bàn mà! Mau quay lại cho ta!” Cao Triều đứng sau gào to, còn giậm chân thình thịch.
“Về nhà ta bàn, ta có chuyện gấp!”
“Ngươi… hỗn láo!”
Cao Triều chửi một tiếng, quay người cáu kỉnh, bắt gặp Từ Thanh Sơn vẫn còn đứng ngây ra nhìn chằm chằm giường, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Ngươi nhìn cái gì?” Hắn hỏi.
“Không… không có gì!” Từ Thanh Sơn đỏ mặt, vội vàng kéo chăn che lại: “Đi thôi, đến nhà Thất gia ngồi một lát.”
Hắn tưởng mình che rất nhanh, nào ngờ ánh mắt Cao Triều lại vô cùng tinh tường, trên tấm ga trải giường trắng ngà, có một vệt máu đỏ tươi cỡ ngón tay.
Cao Triều lập tức nổi giận đùng đùng.
Họ Tĩnh, đồ súc sinh kia! Ông đây vất vả trộm bản án từ hình bộ, còn ngươi thì tiêu diêu vui vẻ chơi đàn bà, lại còn là gái tơ?!
Khó trách phải vội về nhà như trốn chạy, ngươi mất mặt không dám nhìn ta chứ gì?
“Từ Thanh Sơn, cái người ngươi thích kia, thật không phải là người!” Cao Triều nghiến răng nghiến lợi.
“Đúng vậy, hắn không phải người…” Từ Thanh Sơn u oán nói.
Rõ ràng bị hắn làm, vậy mà còn dám nói không có chuyện gì… Nhìn kìa, chỗ đó vẫn đang chảy máu!
Tên lừa đảo này, đúng là xé tim hắn ra mà giẫm nát!
Từ Thanh Sơn vung tay đấm lên trời: “Là ta quá nuông chiều hắn, quá dung túng hắn, mới khiến hắn không biết trời cao đất dày!”
“Ngươi liệu mà quản cho tử tế vào!” Cao Triều lạnh lùng mắng một câu: “Lén lút tranh thủ lúc rảnh chơi đàn bà… cái thân thể nhỏ bé đó sao chưa chết rũ luôn đi!”
“Từ Thanh Sơn, ta không dọa ngươi đâu, thích người như hắn, sau này ngươi sẽ khổ dài dài!”
Khổ gì nữa chứ?
Giờ hắn đã nhét cả nắm hoàng liên vào miệng ta rồi đây này…
Từ Thanh Sơn thở dài một hơi, thật dài.