Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 209

 
Món trứng hấp vừa nhấc khỏi xửng hấp vẫn còn bốc khói nghi ngút.

Tĩnh Bảo đợi bát nguội đi một chút, rồi dâng lên trước mặt Cố Trường Bình: “Tiên sinh nếm thử xem?"

Cố Trường Bình tựa người vào chỗ sạch sẽ, múc một muỗng trứng hấp, nói: “Lần trước ăn món này, là từ rất nhiều năm về trước rồi."

Tĩnh Bảo không ngờ hắn lại cùng mình hàn huyên chuyện cũ, có phần lúng túng trả lời: “Nếu muốn ăn thì cứ bảo đầu bếp làm, món này con làm không ngon đâu, chỉ làm đại thôi mà!"

"Đầu bếp làm thì chẳng có vị gì cả. Món trứng hấp ngon nhất ta từng ăn..."
"Là ai làm ạ?" Tĩnh Bảo tò mò hỏi.

Cố Trường Bình nhìn nàng đầy hứng thú. Tĩnh Bảo rụt đầu lại, lúc này mới thấy mình hỏi hơi nhiều.

Còn ai vào đây nữa?
Chắc chắn là Tô nương nương rồi!

Tiểu thư khuê các quý giá ngàn vàng, dày công nghiên cứu nấu nướng, chỉ để nấu cho người trong lòng một bát trứng hấp, thế không phải chính là bát trứng ngon nhất thiên hạ sao?

"Là bà chủ của một tửu lâu."

"…" Tĩnh Bảo ngẩn ra.

“Ngươi ấy là một người rất đặc biệt. Ít nói, nhưng lại cực kỳ thấu suốt." Cố Trường Bình thở dài: “Trên đời này, ta chưa từng gặp ai hiểu đời hơn nàng. Nàng từng nói: nơi danh lợi, người này lui thì người kia lên, làm gì có cái gọi là trường tồn bất diệt."

Tĩnh Bảo thầm nghĩ: Tiên sinh nói vậy nghe như thể sống mấy chục năm cuộc đời rồi ấy, trong khi chỉ mới ngoài hai mươi thôi mà?

“Nàng còn nói, tình cảm giống như một bát trứng hấp, chỉ khi còn nóng hổi mới thấy ngon, để nguội rồi sẽ tanh."

Cố Trường Bình mím môi, nhìn Tĩnh Bảo nói tiếp: “Ta sẽ không thèm khát một bát trứng nguội, ta chỉ thích ăn lúc còn nóng."

Nói rồi, lại cúi đầu ăn một muỗng nữa.

Tĩnh Bảo không đoán nổi những câu rời rạc của Cố Trường Bình rốt cuộc có ý gì, nhưng mơ hồ cảm thấy bát trứng nguội kia chính là Tô Uyển Nhi.

Thôi kệ!

Nếu trong lòng tiên sinh đã rõ ràng, thì nỗi lo của mình cũng là dư thừa.

"Lúc này ta đến, có phải không tiện?"

Một giọng nam vang lên nơi cửa, thần sắc người nọ hờ hững cô tịch.

Tĩnh Bảo thấy là y, bèn vội nói: “Tiên sinh có khách, con xin phép lui!"

"Không vội!" Cố Trường Bình đặt bát xuống, bước đến giữa hai người: “Bỉnh Văn, đây là học trò của ta Tĩnh Văn Nhược. Tĩnh Văn Nhược, đây là Tô Bỉnh Văn, huynh trưởng của ta."

Tĩnh Bảo phản ứng kịp, vội tiến lên khom người hành lễ: “Chào Tô tiên sinh."

"Không dám nhận!" Tô Bỉnh Văn liếc Cố Trường Bình một cái rồi nói: “Ta đợi ngươi ở thư phòng."

Tĩnh Bảo nhân cơ hội cáo từ: “Tiên sinh, con xin phép lui!"

"Ngươi nghĩ cách thuyết phục hắn!" Một câu vô đầu vô đuôi khiến Tĩnh Bảo khựng bước.

Hắn là chỉ Bộ Quảng Huy;
Thuyết phục là muốn Bộ Quảng Huy quay ra cắn ngược lại Tào Minh Khang sao.

Tĩnh Bảo cứ tưởng chuyện quan trọng như vậy, Cố Trường Bình sẽ tự mình ra mặt. Không ngờ lại giao cho nàng.

"Tiên sinh, con e là con..."

"Ngươi phối hợp cùng Cao Triều, ta nghĩ là làm được!"

Cố Trường Bình vỗ nhẹ lên đầu nàng: “Đừng sợ, cứ mạnh dạn mà làm!"

Tĩnh Bảo nhìn bóng lưng hắn, xoa chỗ vừa bị vỗ, trong lòng bỗng bùng lên ngọn lửa quyết tâm mãnh liệt...

Đúng vậy, mình có thể làm được!

Vừa ra khỏi Cố phủ, A Nghiễn lập tức tiến tới: “Gia, về phủ chứ?"

Tĩnh Bảo đang định nói "đến phủ công chúa", thì chợt nghĩ lúc này đang là ban ngày, vội đổi lời: “Về phủ!"

Tối rồi hẵng đi!



Trong thư phòng.

Tô Bỉnh Văn muốn nói lại thôi.

Cố Trường Bình rót trà xong, đưa ly trà sang: “Chuyến này ngươi không cần đi. Bây giờ ta biết quý mạng rồi, sẽ không làm những chuyện như vậy đâu."

"Ta biết."

Tô Bỉnh Văn nhận lấy ly trà: “Ta đến không phải vì chuyện đó. Chỉ muốn hỏi, Thẩm cô cô tìm ngươi có việc gì?"

“Bà ấy nói nương nương muốn giúp ta, ta từ chối rồi." Cố Trường Bình không nói nhiều.

Tô Bỉnh Văn nhẹ thở ra một hơi: “Vừa rồi có tin từ trong cung, nương nương bị cấm túc, Thẩm cô cô bị đánh ba mươi trượng."

"Vậy thì sao?" Cố Trường Bình nhướng mày.

"Thẩm cô cô làm việc rất cẩn trọng. Chân trước bà ta vừa rời phủ, chân sau sự việc đã bị lộ. Tử Hoài, trong phủ ngươi không sạch."

"Ta biết!" Cố Trường Bình bổ sung: “Cũng biết là ai. Ta chưa động, là vì thời cơ chưa đến."

Sắc mặt Tô Bỉnh Văn lần đầu mất hẳn bình tĩnh.

Từ sau khi Cố Trường Bình từ chối Uyển Nhi, y đã cảm thấy hắn có gì đó thay đổi. Nhưng chưa bao giờ cảm nhận rõ ràng như lúc này.

Người đàn ông trước mặt, vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng bên trong đã không còn là con người cũ.

"Trong cung sóng gió là chuyện thường, cấm túc cũng chưa chắc là chuyện xấu. Ít ra có thể tránh đầu sóng ngọn gió. Việc này cùng lắm kéo dài một tháng, chỉ khổ nương nương một chút thôi."

"Tử Hoài, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Tô Bỉnh Văn gấp gáp hỏi.

Từ khi hắn đối đầu với Tào Minh Khang, y đã âm thầm lo lắng thay hắn. Gan hắn quá lớn, đến hoàng đế cũng phải làm ngơ, sao hắn có thể mạo hiểm như thế?

Chưa đến lúc!

"Bỉnh Văn, thật ra ta chỉ đang thử kiếm!"

Cố Trường Bình đứng dậy, lấy thanh kiếm dài treo trên tường xuống, rút ra nhìn kỹ: “Kiếm có sắc hay không thì phải rút ra mới biết."

Hắn dùng ngón tay gẩy nhẹ lên thân kiếm, một giọt máu bật ra. Hắn ngẩng đầu cười: “Xem ra, vẫn còn sắc bén."

Tô Bỉnh Văn: "..."

"Tề Lâm!" Cố Trường Bình đặt kiếm xuống, lấy khăn tay lau máu: “Chuẩn bị một bàn tiệc rượu, hôm nay ta và Bỉnh Văn phải say một trận!"

"Dạ, gia!"

"Khoan đã!" Cố Trường Bình nhét khăn tay lại: “Gọi cô nương Xuân Họa đến hầu hạ."

Tề Lâm tròn mắt nhìn gia nhà mình hồi lâu, rồi mới quay người rời đi.

Xong rồi!

Giờ mình thật sự không đoán nổi gia đang giấu thứ thuốc gì trong hồ lô nữa rồi!



Trời về đêm, một con bồ câu đưa tin từ Cố phủ bay vút lên trời, vượt qua những bức tường trắng mái ngói xanh, rơi vào tay Ngô An.

Ngô An lấy thư mật xuống xem lướt qua, rồi bước vào thư phòng: “Đại nhân, Cố Trường Bình và Tô Bỉnh Văn đang uống rượu sầu. Đại nhân, chiêu 'một mũi tên trúng hai đích' này của ngài thật cao minh!"

Tào Minh Khang vuốt râu đầy đắc ý.

Cao minh sao?
Hắn còn có hậu chiêu.

"Truyền lời cho hai tên nhóc Thạch Hổ và Vương Uyên, nhân lúc Cố Trường Bình thất thế, người nào bọn họ nhắm trúng thì tự tìm cách cắn lấy. Nếu xảy ra chuyện, ta sẽ lo cho bọn họ!"

Ngô An giật mình: “Đại nhân muốn chặt đứt tay trái tay phải của Cố Trường Bình? Tên nhóc họ Tĩnh kia thì không sợ, nhưng người bên phủ công chúa kia..."

"Sợ gì chứ?"

Tào Minh Khang đứng trước cửa sổ, cười nhạt: “Truyền lời cho nhà họ Vương, một ngày Trưởng công chúa chưa gặp tai ương, thì Hoàng hậu còn chưa được yên. Chi bằng nhân lúc trong bụng nàng còn có cái 'bùa hộ mệnh', mà lật đổ đi!"

"Đại nhân, diệu kế! Diệu kế a!" Ngô An vỗ tay nịnh nọt, trơn tru không chê vào đâu được.

"Vậy còn hai nhà Từ và Tiền, có cần động đến không?"

"Không cần!"

"Thuộc hạ hiểu rồi: một là không nên thêm nhiều kẻ địch, hai là hai tên kia không đáng dùng. Đại nhân thật đúng là mắt tinh như sao, mưu lược không sai mảy may!"

Tào Minh Khang nghe vậy, trong lòng càng thêm đắc ý.

Cố Trường Bình à Cố Trường Bình, muốn đấu với ta, ngươi còn non lắm! 

 
Bình Luận (0)
Comment