Đêm khuya tại phủ công chúa, nguy nga rực rỡ.
Tĩnh Bảo đứng trong hoa sảnh, dáng vẻ căng thẳng không yên. Cái sự kiêu ngạo hống hách của Cao mỹ nhân cũng không phải không có lý, nhìn xem, chỉ riêng hai chiếc bình hoa đặt trên bàn thôi cũng đã đáng giá cả một gia tài rồi.
Đó là đồ từ tận triều đại trước trước trước đó truyền lại.
Cao mỹ nhân đến trễ, trời đã sang cuối thu mà y còn để hở ngực, vẻ mặt như vừa ân ái với nữ nhân xong, trông đầy thoả mãn.
"Tiên sinh nói, bảo hai ta nghĩ cách moi miệng tên đó ra!"
Cao mỹ nhân uể oải tựa người, không nói đồng ý cũng chẳng phản đối.
Tĩnh Bảo nghĩ đến chuyện y một lòng si mê tiên sinh, giờ tiên sinh lại truyền ra tin đồn mờ ám, chắc trong lòng y có khúc mắc, vội nói: "Tiên sinh bảo là giữa người với Tô nương nương …"
"Liên quan quái gì tới ta!"
"Hả?"
"Ta nói, liên quan cái quái gì tới ta!"
Cao mỹ nhân cười nhạt: "Cố Trường Bình là kẻ ngu ngốc thế sao? Hắn thà chọn ngươi cũng không thèm đụng đến ả đàn bà đó!"
"Liên quan gì đến ta chứ, ta là đàn ông mà!" mặt Tĩnh Bảo đỏ như mông khỉ, lắp bắp: "Ngươi… ngươi đừng nói bậy, mau đưa ta đi gặp Bộ Quảng Huy đi."
"Ngươi đỏ mặt gì vậy?"
"Ta… đâu có đỏ!" Tĩnh Bảo sờ mặt: “Tại nóng đấy!"
"Là chột dạ thì có!"
"Hả?"
Tĩnh Bảo ngẩn người, còn đang định giải thích thì Cao mỹ nhân đã lắc lư bước ra khỏi hoa sảnh.
Người này có ý gì vậy?
Mặt mày khó ở, chẳng khác nào đàn bà đến kỳ!
Bộ Quảng Huy toàn thân cháy sém đen nhẻm, người bôi đầy thuốc mỡ, mắt trừng trừng nhìn lên xà nhà, không biết đang nghĩ gì.
Tĩnh Bảo bước tới, trong đầu còn đang suy nghĩ mở lời ra sao thì liếc thấy Cao mỹ nhân rút ra một con dao găm, lưỡi dao sắc lạnh kề sát cổ Bộ Quảng Huy.
"Ta cứu ngươi để làm gì, muốn ngươi làm gì, trong lòng ngươi hẳn là biết rõ. Đồng ý thì ta thề lấy danh nghĩa phủ công chúa, để ngươi sống yên ổn. Không đồng ý, ngươi chỉ cần gật đầu, ta lập tức tiễn ngươi về Tây Thiên, đỡ phải chịu khổ!"
Dao nhích về trước nửa phân, máu lập tức trào ra.
Tĩnh Bảo trừng mắt nhìn Cao mỹ nhân, trong lòng thầm nói: cần gì phải tàn nhẫn vậy chứ, chẳng phải nên mềm mỏng trước, rồi mới cứng rắn sau sao?
Nào ngờ Bộ Quảng Huy chẳng chút do dự, chớp mắt một cái.
Cao mỹ nhân cất dao đi: “Nghỉ ngơi đi, đợi ngươi nói chuyện được rồi ta sẽ quay lại!"
Bộ Quảng Huy lại chớp mắt.
Cao mỹ nhân đắc ý liếc Tĩnh Bảo một cái: “Tiên sinh bảo ngươi tới đây thật dư thừa, về đi!"
Tĩnh Bảo: "…"
Nàng rút ra một kết luận: hôm nay tâm trạng Cao mỹ nhân không tốt, đừng chọc vào.
Lại rút thêm kết luận nữa: Bộ Quảng Huy đi một vòng giữa ranh giới sống chết rồi, chẳng còn sợ gì nữa!
"Tĩnh Thất, ngươi tin không, sớm muộn gì Cố Trường Bình cũng bị tiện nhân đó hại chết!"
Tĩnh Bảo chưa hiểu rõ, hỏi: "Ngươi nói vậy có phải hơi võ đoán không?"
"Võ đoán?" Cao mỹ nhân cong ngón tay gõ trán Tĩnh Bảo, cười khẩy: "Ngươi biết cái rắm!"
Được rồi!
Ta không biết gì hết!
Ngươi biết hết là được!
Tĩnh Bảo xoa trán, nhân cơ hội đề xuất rời đi. Cao mỹ nhân cũng chẳng làm khó, phất tay như đuổi ruồi, bảo nàng đi cho khuất mắt.
Trên đường về phủ, sắc mặt Tĩnh Bảo dần trầm xuống.
Cao mỹ nhân tuy nói nghe có vẻ chua chát, nhưng nghĩ kỹ thì cũng có lý.
Lúc này, Tô Uyển Nhi tuyệt đối không nên có bất kỳ hành động nào, mới là cách giúp Cố Trường Bình tốt nhất. Nàng ta mạo muội xuất hiện như vậy, chẳng phải tự tạo sơ hở sao?
Còn Cố Trường Bình, nếu đủ thông minh thì đã không nên gặp.
Hắn gặp rồi…
Tĩnh Bảo vô thức cắn môi, trong lòng nghĩ: chẳng lẽ hắn không nghĩ tới hậu quả sau khi gặp ư?
Một người thông minh như hắn, sao đến chuyện Tô Uyển Nhi lại hồ đồ thế?
Tĩnh Bảo vừa nghĩ vừa lo suốt dọc đường. Ngựa xe còn chưa đến cổng Tĩnh phủ, đã thấy Tuyết Thanh duỗi cổ ngóng đợi từ xa.
Nàng nhảy xuống xe, còn chưa đứng vững, Tuyết Thanh đã lao tới: "Gia… chuyện lớn rồi, gia nhà ta bị bắt cóc rồi!"
Sắc mặt Tĩnh Bảo đại biến: "Sao cơ? Ai bắt?"
Lục Hoài Kỳ mất tích trên đường về kinh.
Mấy ngày nay Cục Vũ khí thuộc Công Bộ bị đủ thứ sự vụ quấn lấy, hắn bận đến không dứt ra nổi. Tin tức của Cố Trường Bình truyền về, mấy hôm nay hắn đứng ngồi không yên, sợ liên luỵ đến Tĩnh Thất.
Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội về kinh, Lục Hoài Kỳ không nói hai lời, thu dọn rồi lên ngựa trở về.
Gần tới kinh thành thì thấy mắc tiểu, hắn xuống ngựa tìm nơi kín đáo giải quyết, Tuyết Thanh chờ mãi không thấy về, sợ xảy ra chuyện nên đi tìm.
Kết quả, chỉ tìm thấy một tờ giấy đè dưới tảng đá.
"Gia xem đi!"
Tĩnh Bảo nhận lấy, vừa liếc mắt đã hiểu vì sao nửa đêm Tuyết Thanh phải tìm đến mình. Trên giấy viết:
Tĩnh Thất, giờ Sửu ba khắc, đến mộ Thạch Thuấn, chỉ đi một mình. Bằng không, hậu quả tự chịu.
"Chắc chắn là người nhà họ Thạch bắt rồi!"
Tĩnh Bảo ngẩng lên nhìn Tuyết Thanh, trong mắt Tuyết Thanh ngấn lệ, lập tức quỳ rạp xuống đất: “Gia, người đoán đúng tám chín phần rồi. Tiểu nhân không dám nói với lão gia, chỉ mong gia ra tay cứu gia nhà ta. Bằng không, tiểu nhân chỉ còn nước đâm đầu chết thôi!"
"Tuyết Thanh, ta…"
"Gia, không được!" A Nghiễn dứt khoát ngắt lời chủ mình: “Người nhà họ Thạch bắt biểu thiếu gia, lại kêu gia tới mộ Thạch Thuấn, rõ ràng là muốn tính sổ chuyện cũ. Gia đi một mình quá nguy hiểm!"
"Gia nhà ta vì lo cho ngài mới quay về. Ngài mà không cứu, gia nhà ta chết chắc rồi!"
"Nhưng gia nhà ta cũng vì tứ tiểu thư Hầu phủ mà…"
"A Nghiễn!" Tĩnh Bảo quát lớn.
"Gia?"
A Nghiễn quýnh lên giậm chân, ánh mắt dịu dàng nơi Tĩnh Bảo cũng biến mất.
"Đừng nói nữa, liên quan đến mạng người, dù nguy hiểm tới đâu ta cũng phải đi. Ngươi đi gọi hai huynh đệ Sử Minh và Sử Lượng tới đây, chúng ta bàn cách cứu người."
A Nghiễn thấy chủ mình kiên quyết, nghiến răng nói: "Gia bàn trước đi, ta tới phủ công chúa một chuyến. Tiểu Thất, Tiểu Cửu thân thủ không tệ, có bọn họ hỗ trợ sẽ tốt hơn. Ta đi xin giúp ngài."
Tĩnh Bảo nghĩ cũng có lý, bèn nói: "Tuyết Thanh, nghĩ cách lấy được thẻ lệnh ra khỏi thành của lão gia nhà ngươi, chúng ta gặp nhau ở cổng thành!"
…
Tĩnh Bảo chờ ở cổng thành đúng một tuần trà, vẫn chưa thấy A Nghiễn đến.
Chẳng lẽ Cao Triều không cho Tiểu Thất, Tiểu Cửu đi giúp?
Không thể nào!
Dù gì nàng và Cao Triều cũng từng vào sinh ra tử, y đâu thể thấy chết không cứu?
Vậy còn lý do gì cản chân A Nghiễn?
Suy đi tính lại, Tĩnh Bảo vẫn không đoán ra vì sao A Nghiễn chưa tới. Thời gian cứ trôi đi từng chút, Tuyết Thanh thì bên cạnh liên tục giục, nàng liếc nhìn Sử Minh và Sử Lượng.
Cả hai đều là người Hầu phủ, giờ tiểu gia gặp chuyện sao có thể không sốt ruột. Sử Minh vội nói: "Gia, hay là chúng ta đi trước?"
"Chỉ có thể thế thôi!"
"Gia, chờ ta với, ta cũng đi!"
Tĩnh Bảo nhìn A Man đang chạy đến thở không ra hơi, thở dài: "Ngươi đi góp vui làm gì?"
"Ca không có ở đây, ta phải đi theo gia, nửa bước cũng không rời!"
A Man mang vẻ mặt nếu ngài bỏ lại ta, ta chết cho ngài xem, khiến Tĩnh Bảo không biết làm sao.
"Được, mau lên xe!"