Đám võ sinh đều biết tâm sự của Từ Thanh Sơn, ai nấy đều mang theo tâm trạng tưởng niệm mà đến thăm hắn, nhưng Từ Thanh Sơn thì phiền không chịu nổi, đá mỗi người một cú mà đuổi đi sạch.
Hiện tại, đại cục lẫn tiểu cục đều là tử cục. Hắn làm xác sống được hai ngày thì dứt khoát buông xuôi luôn ...
Mặc kệ! Cứ hoàn thành nhiệm vụ mà cái tên ẻo lả kia giao trước đã rồi tính tiếp.
Nhỡ đâu tên ẻo lả ấy có mệnh hệ gì, coi như hắn cũng đã làm tròn di ngôn của y; còn nếu có một ngày y quay về...
Từ Thanh Sơn hít hít cái mũi cay xè, thầm nghĩ: "Tên ẻo lả, nếu ngươi còn có thể quay lại, thì cho dù có phải bị ngươi đè dưới thân, ta cũng cam tâm trạng nguyện!"
Ngày lên ngày xuống, đón người đưa tiễn, chớp mắt đã là năm ngày dài đằng đẵng.
Phàm là những ai có liên hệ với Tĩnh Thất và Thạch Hổ, đều giống như một cây cung bị kéo căng đến cực hạn, chỉ cần thêm một chút lực nữa thôi là sẽ đứt phựt.
Đêm khuya, ngoài phố lặng ngắt như tờ.
Trong Cố phủ, lại bất ngờ đón một vị khách không mời.
Cố Trường Bình nhìn gã đàn ông với dáng vẻ cà lơ phất phơ trước mặt, hờ hững hỏi: “Ngươi đến đây làm gì?"
Cao Triều đá cái ghế một cái, lười biếng ngồi xuống, lấy một xấp công văn từ tay áo ra: “Toàn bộ lời khai của Bộ Quảng Huy ta đều moi được rồi, đến hỏi ngươi bước tiếp theo làm thế nào."
Cố Trường Bình nhận lấy văn bản, mắt đảo qua một lượt, rồi ngẩng đầu lên hỏi: “Bên Tiền Tam Nhất và Uông Tần Sinh có tiến triển gì không?"
"Tiến triển nhỏ thôi."
"Vậy thì đến lúc thu lưới rồi!"
Cố Trường Bình đứng dậy, mở cửa gọi Cố Dịch vào, ghé tai dặn mấy câu, Cố Dịch chớp mắt rồi biến mất vào bóng đêm.
Cao Triều hỏi: “Ngươi bảo hắn đi làm gì thế?"
Cố Trường Bình trả lời: “Ta bảo hắn đến phủ Bảo Định sắp xếp một vài chuyện. Ba ngày nữa hắn sẽ quay về. Đến lúc hắn trở lại, đại màn sẽ chính thức được kéo lên."
Nhanh thật, mẹ nó chứ!
Cao Triều lẩm bẩm trong lòng, rồi vắt chân lên nói: “Ta mệt rồi, không muốn về, tối nay ngủ tạm trong phủ ngươi một đêm."
"Được thôi."
Cố Trường Bình ngồi lên bàn viết: “Dù sao ta cũng phải thức cả đêm, để giường cho ngươi đấy."
Cao Triều bỗng bật dậy, chống hai tay lên bàn, từ trên cao nhìn xuống Cố Trường Bình, hỏi thẳng: “Ngươi giấu hắn ở đâu?"
Cố Trường Bình ngẩng đầu nhìn hắn một cái thật sâu, trầm mặc rất lâu rồi mới nói: “Đêm khuya rồi, đi ngủ đi!"
...
Ba ngày sau, vào sáng sớm, cổng thành vừa được mở sau lệnh giới nghiêm, một con tuấn mã phóng như tên bắn lao tới.
Người cưỡi ngựa đưa ra một tấm lệnh bài. Binh lính gác cổng vừa nhìn thấy từ xa lập tức lập tức tránh sang hai bên.
Một người một ngựa lao thẳng về phía Hình bộ.
Thạch Thượng thư vốn vì chuyện của con trai mà đã cáo bệnh nghỉ mấy ngày. Lúc này người chủ sự là con hổ cười Trương Trường Thọ.
Người tới đưa công văn cho Trương Trường Thọ, hắn chỉ liếc qua một cái, sắc mặt lập tức đại biến, vội cầm công văn tiến thẳng vào hoàng cung.
Triều sớm bắt đầu, quần thần đồng thanh ba lần tung hô "Vạn tuế".
Sau lễ, Trương Trường Thọ là người đầu tiên bước ra: “Bệ hạ, thần có việc khẩn cấp muốn tâu. Thần vừa nhận được công văn khẩn từ phủ Bảo Định. Vụ hỏa hoạn lớn của cựu tri phủ Bộ Quảng Huy, hiện đã điều tra ra chân tướng."
Lý Tòng Hậu "ồ" một tiếng, hỏi: “Chân tướng là gì?"
"Ngọn lửa ấy không phải do thiên tai mà là nhân họa. Hung thủ đã tưới dầu hỏa ở các viện chính của Bộ phủ, gặp lúc tiết trời hanh khô nên mới gây ra tai họa khiến mấy chục người nhà họ Bộ bỏ mạng trong biển lửa."
Chúng quan đồng loạt kêu lên vì kinh hãi.
Giữa ban ngày ban mặt mà dám phóng hỏa đốt phủ mệnh quan triều đình, tên tặc này gan đúng là to bằng trời!
Lý Tòng Hậu đập mạnh lên long án, quát lớn: “Đã tra ra kẻ phóng hỏa là ai chưa?"
Trương Trường Thọ vội trả lời: “Tâu bệ hạ, vẫn chưa điều tra ra, nhưng..."
"Nói mau!"
"Qua kiểm tra tử thi, thi thể bị cháy đen không phải là Bộ Quảng Huy."
"Làm sao khẳng định được?"
"Bẩm bệ hạ, Bộ Quảng Huy xuất thân từ Cẩm y vệ, lúc trẻ từng gãy hai xương sườn. Nhưng thi thể kia thì xương sườn vẫn nguyên vẹn, vì vậy phủ Bảo Định xác nhận, đó là người khác."
Lý Tòng Hậu rùng mình kinh hãi: “Vậy Bộ Quảng Huy đâu? Rốt cuộc chết rồi hay chưa chết?"
Mồ hôi lạnh Trương Trường Thọ túa ra: “Bẩm bệ hạ, công văn không ghi rõ, thần hiện vẫn chưa biết."
"Tra! Tra ra ngọn ngành cho trẫm! Nếu không tra được, đám người Hình bộ các ngươi cứ xách đầu đến gặp trẫm!"
Phóng hỏa thì đã đành, người còn mất tích! Hoàng tổ phụ giao cho hắn là một thiên hạ quang minh chính đại, vậy mà chưa đến một năm đã biến thành cái trò quỷ quái này!
Lý Tòng Hậu giận dữ bùng phát.
...
Thiên tử nổi giận, xác ngã thành núi;
Kẻ áo vải nổi giận, máu văng ba thước.
Không ai ở Hình bộ dám chậm trễ. Lão Thạch Thượng thư lồm cồm bò dậy từ trên giường, đích thân chủ trì vụ án của Bộ Quảng Huy.
Ông ta cử Trương Trường Thọ dẫn đầu đội điều tra tinh nhuệ nhất của Hình bộ, lập tức tới hiện trường ở phủ Bảo Định, chưa phá được án thì Trương Trường Thọ không được quay về kinh.
Ngay nửa canh giờ sau khi Trương Trường Thọ rời khỏi kinh thành, con trai của Trưởng công chúa Cao Triều, dẫn theo Từ Thanh Sơn thất hồn lạc phách cùng đoàn tùy tùng đông đúc rời thành.
Lá đóe trên núi Hương nở rộ, lá đỏ gửi gắm nỗi tương tư. Người tình của Từ Thanh Sơn sống không thấy người, chết không thấy xác, ngắm lá đỏ có lẽ có thể giúp hắn nguôi ngoai phần nào nỗi nhớ.
Thị vệ giữ cổng thành nhìn đội ngũ rầm rộ kia, thầm nghĩ: Đúng là con trai Trưởng công chúa, ra khỏi thành thôi mà khí thế cũng lớn như vậy.
Ghê gớm thật!
Từ kinh thành đến núi Hương mất nửa ngày đường. Với tính cách của Cao công tử, chắc chắn sẽ ở lại núi qua đêm, hôm sau thong dong trở về.
Nào ngờ ngay tối hôm đó, khi cổng thành sắp đóng lại, xe ngựa Cao phủ vội vã chạy tới.
Một cơn gió lạnh thổi qua, vén rèm xe lên, thị vệ gác cổng thấy rõ mồn một: Cao công tử đang ôm chặt một người bị cháy đen như cục than trong lòng.
Thị vệ hét to một tiếng "Mẹ ơi!" trong lòng nghĩ: Ôm chặt như vậy, xe lại chạy gấp thế kia, chẳng lẽ cháu trai của Định Bắc Hầu vì ngắm lá đỏ mà nghĩ quẩn, phóng hỏa tuẫn tình rồi?
Thị vệ này mồm miệng nhanh nhảu, về đến nhà đã kể chuyện đó cho vợ. Mà vợ hắn thì xưa nay chưa từng nghe chuyện đàn ông tuẫn tình vì đàn ông, bèn lập tức chạy khắp xóm ngõ buôn chuyện.
Một đêm gió bắc thổi qua.
Khắp kinh thành, không ai là không biết: cháu trai Định Bắc Hầu vì yêu mà phóng hỏa tuẫn tình.
Nào ngờ, ngay khi tin đồn lan truyền khắp nơi, thì Từ Thanh Sơn cưỡi ngựa cao lớn, cúi đầu ủ rũ trở lại kinh.
Thị vệ nhìn thấy hắn như thấy ma.
Không tuẫn tình à?
Vậy hôm qua Cao công tử ôm người bị cháy thành than trong lòng là ai?
...
Tào phủ.
Ngô An hốt hoảng chạy vào thư phòng: “Đại nhân, không hay rồi!"
Tào Minh Khang đang được tiểu thiếp mới nạp hầu hạ thay áo quần, bực mình nói: “Chuyện gì mà hoảng hốt vậy?"
Ngô An thấp giọng: “Đại nhân, tối qua Cao Triều mang về một người toàn thân cháy đen từ núi Hương, còn mời thái y đến phủ trong đêm."
Tào Minh Khang chưa kịp phản ứng: “Ý ngươi là...?"
Ngô An liếc nhìn sắc mặt ông ta: “Đại nhân, có khi nào là..."
Xoảng xoảng xoảng...
Chuỗi tràng hạt đeo trên cổ Tào Minh Khang đột nhiên đứt dây, những hạt tròn lăn khắp phòng.
Tào Minh Khang nổi giận trong lòng, vung tay tát tiểu thiếp một cái: “Cút!”
Tiểu thiếp ôm mặt, nức nở chạy đi.
Ngô An thấy vậy thì lòng càng trĩu nặng hơn.
Sợi dây sớm không đứt, muộn không đứt, lại đứt đúng lúc này, điềm chẳng lành!