Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 223

 
Tào Minh Khang hỏi: “Ý ngươi là, người nằm trong lòng Cao Triều là Bộ Quảng Huy?”

Ngô An cắn răng trả lời: “Đại nhân, khó nói lắm ạ…”

“Khó nói cái gì!” Tào Minh Khang dứt khoát giật chuỗi tràng hạt trên tay, ném mạnh xuống đất.

Từ sau hôm nghe tin Bộ Quảng Huy còn sống trong buổi triều sớm, hắn đã đứng ngồi không yên, mấy đêm lập tức đều mộng mị bất an.

Bộ Quảng Huy từng làm việc cho hắn, biết quá nhiều chuyện, nắm giữ quá nhiều bí mật. Nếu người đó thật sự còn sống...

Tào Minh Khang không dám nghĩ tiếp, giận dữ quát: “Điều tra! Bất kể tốn bao nhiêu, cũng phải điều tra cho rõ ràng!”

“Nếu đúng là Bộ Quảng Huy thật... Đại nhân định xử trí thế nào?”

Trên gương mặt âm trầm của Tào Minh Khang bỗng hiện lên sát khí dày đặc.
Còn xử trí thế nào được nữa?

“Giết không tha!”

“Đại nhân!”

Bên ngoài vang lên tiếng quản gia: “Phùng Đại nhân xin cầu kiến.”

Tào Minh Khang lập tức ngừng lời, liếc mắt nhìn Ngô An. Thấy y gật đầu, hắn mới trầm giọng nói: “Mời vào thư phòng.”

“Tào đại nhân!”
Phùng Chương vừa cất lời chào, ánh mắt đã không rời khỏi sắc mặt của Thủ phụ đại nhân.

“Trong phủ ngài có người tên Vương Tam và Tạ Nam không?”

Tào Minh Khang nhìn sang Ngô An.

Ngô An lập tức cười, nói: “Phùng đại nhân hỏi thế là sao?”

Phùng Chương cười nhã nhặn: “Là thế này, hạ quan được giao điều tra kẻ đứng sau xúi giục Vương Uyên và Thạch Hổ. Thị vệ thân cận của Vương Uyên khai rằng là một người tên Vương Tam trong phủ ngài đã đưa tin cho hắn; thị vệ của Thạch Hổ cũng nói tương tự, là người tên Tạ Nam.”

Ngô An lập tức đứng phắt dậy, tức tối nói: “Là đứa nào không biết xấu hổ, dám vu oan cho Thủ phụ đại nhân! Vương Tam và Tạ Nam đã xin thoát khỏi thân phận nô tỳ từ năm năm trước, đại nhân thương tình vì bọn họ trung thành, không thu một đồng nào, bèn cho họ ra hộ tịch. Việc này Hộ bộ có ghi chép rõ ràng.”

Phùng Chương nghe vậy, trong lòng chợt trầm xuống: “Chuyện này…”

Tào Minh Khang lạnh lùng lên tiếng: “Ngô An, nếu Phùng đại nhân không tin, ngươi mang sổ danh sách người làm trong phủ đến cho ngài ấy xem. Nếu vẫn chưa tin, thì trực tiếp đưa ngài ấy đến Hộ bộ.”

Phùng Chương vội xua tay: “Không cần, không cần! Hạ quan chỉ hỏi theo thông lệ thôi. Chắc là đám tiểu nhân kia đoán ta không dám đến phủ ngài nên mới bịa bừa hai cái tên đó ra.”

Ngô An hừ một tiếng: “Biết thế là tốt rồi!”

Phùng Chương: “Vậy hạ quan xin cáo từ.”

“Khoan đã!” Tào Minh Khang đột nhiên lên tiếng.

Phùng Chương ngẩng đầu, lo lắng nhìn hắn: “Đại nhân còn điều gì căn dặn?”

“Trong phủ Phùng đại nhân… đã có năm phòng thê thiếp rồi thì phải?”

Phùng Chương đổ mồ hôi lạnh. Quan chức Đại Tần đều bị giới hạn số lượng thê thiếp. Với cấp bậc của hắn, chỉ được một vợ ba thiếp.
“Đại nhân minh giám, có một người thiếp đã bị thần cho hưu rồi. Đại nhân cứ yên tâm, thần nhất định sẽ bắt sạch bọn tên nhóc dám vu oan ngài, nghiêm trị không tha!”

Sau khi thể hiện rõ trung thành, Phùng Chương vội vã rời khỏi Tào phủ.
Thư lại đợi ngoài cửa, thấy sắc mặt hắn khác thường lập tức bước đến hỏi: “Đại nhân, có hỏi ra được gì không?”

Phùng Chương lắc đầu thở dài: “Đừng nhắc nữa. E rằng là bọn hạ nhân hai phủ kia bịa chuyện thôi, phải tính toán lâu dài mới được!”

Chưa dứt lời, một nha dịch đã hấp tấp chạy tới: “Đại nhân! Đại nhân!”

Phùng Chương đang bực, lập tức quát: “Không thể gọi nhỏ một chút à? Nói, lại xảy ra chuyện gì?”

Nha dịch thở hổn hển trả lời: “Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân vừa gặp một hạ nhân phủ Trường công chúa ở chợ. Hắn nói người mà Cao công tử dẫn về… họ Bộ!”

“Gì cơ? Họ Bộ?”

Hai mắt Phùng Chương suýt nữa trợn tròn.
Không thể nào… trùng hợp đến mức này?

Trong phủ, đại quản gia nhà họ Tào núp sau cánh cửa, sắc mặt đại biến, vội kéo vạt áo chạy như bay về phía thư phòng…

*

Đêm khuya, phủ Trường công chúa.

Chỉ còn vài căn phòng còn ánh nến.

Mười bóng đen di chuyển trên mái nhà, tất cả đều vận đồ dạ hành, bịt mặt, thân thủ linh hoạt, rõ ràng là cao thủ.

Người cầm đầu ra hiệu, lập tức cả nhóm tản ra, biến mất vào từng viện khác nhau.

Chừng nửa tuần trà sau, bọn họ tụ lại. Một người chỉ tay về phía hậu hoa viên phủ công chúa.

Người dẫn đầu trầm ngâm một lát, rồi gật đầu. Cả nhóm lập tức thi triển khinh công, phóng về phía đó.

Hậu hoa viên ngoài trồng hoa cỏ còn có một ngôi Phật đường nơi công chúa tụng kinh ăn chay vào mùng một và rằm hàng tháng.

Ngày thường nơi ấy đóng kín cửa, chỉ có hai bà lão canh gác.

Nhưng hôm nay lại đổi thành hai gã lực lưỡng, bên hông đeo đao.

Tên cầm đầu nằm rạp trên tường, trở tay lấy ra hai viên đá, vận nội lực búng ra, đánh trúng huyệt thái dương của hai người kia.

Hai thân hình to lớn lập tức ngã xuống.

Sau khi giải quyết xong, cả bọn nhảy từ nóc nhà xuống viện, một người lấy mê hương, đốt rồi luồn theo khe cửa xông vào trong.

Sau khoảng một khắc, trong phòng vang lên vài tiếng “rầm” là tiếng người ngã. Hắn lập tức ra hiệu, rồi đá tung cửa, xông vào với đao trong tay.

“Đến rồi à?

Một giọng nói lười biếng vang lên từ bên trong.

“Ghê gớm thật, nửa đêm canh ba mà dám vào phủ ta quậy phá.

Tim đám người áo đen run lên, đồng loạt nghĩ: Hỏng rồi, trúng mai phục rồi!

Phản ứng của chúng cũng cực kỳ nhanh, lập tức quay người muốn thoát.

Nào ngờ nơi cổng viện có một người đứng sẵn, khoác giáp, tay cầm đại đao, ánh mắt lạnh lùng.

“Đã đến thì cùng gia gia nhà ngươi tỉ thí một phen! Đao họ Từ ta cũng lâu rồi chưa uống máu người.”

Trước có hổ, sau có sói, chỉ còn đường lên nóc.

Đám áo đen lập tức đề khí, chuẩn bị thi triển khinh công thì ngẩng đầu…

Sững người.

Không biết từ lúc nào, trên tường đã lặng lẽ xuất hiện một hàng cung thủ, mũi tên sáng loáng chĩa thẳng vào từng tên.

“Liều thôi!”

Tên cầm đầu trầm giọng quát, tung người né mũi tên, lao thẳng về phía Từ Thanh Sơn…

Giữa lúc hỗn loạn, Cao Triều hét to từ phía ngoài cửa: “Từ Thanh Sơn! Mẹ nó ngươi đừng có quên, phải bắt sống cho ta!”

*

Lúc này, Cố Trường Bình đang đứng trong viện, hai tay xếp vào tay áo.

Trong viện không một bóng người, đến cả Tề Lâm cũng bị hắn sai đi làm việc.

Không rõ đã đứng bao lâu, tiếng bước chân vang lên. Hắn quay lại thì thấy là Xuân Họa, tay bưng hộp đồ ăn, nhẹ nhàng gọi: “Gia, dùng chút đồ lót dạ đi ạ.”

Cố Trường Bình không đáp, chỉ quay người bước vào nội đường.

Xuân Họa vội theo sau, khuyên nhủ: “Nô tỳ nghe nói gia vẫn chưa dùng bữa tối, đã đặc biệt đến tiểu trù phòng nấu cháo sơn dược, vừa bổ khí vừa giúp tỉnh táo. Dù sao gia cũng nên ăn chút gì…”

Cố Trường Bình xua tay: “Không đói, mang đi đi.”

Thấy khẩu khí vẫn ôn hòa, Xuân Họa mạnh dạn hơn: “Gia, Tề Lâm không có ở đây, để nô tỳ giúp gia trải giường đốt hương, hầu gia nghỉ ngơi nhé?”

Cố Trường Bình nghe vậy, lạnh lùng liếc nhìn nàng.

Xuân Họa lập tức cúi đầu: “Gia yên giấc rồi, nô tỳ lập tức lui ra.”

Cố Trường Bình im lặng, dường như đang cân nhắc. Một lúc lâu sau, gật đầu.

Xuân Họa vui mừng khôn xiết, gương mặt bừng sáng.

Gia trước đây từng gọi nàng hầu rượu, nay lại cho vào nội thất, biết đâu không bao lâu nữa…

“Gia, bên Cao phủ …”

Lúc này, Cố Dịch thở hổn hển xông vào, thấy trong phòng còn Xuân Họa thì lập tức nín lặng. 

 
Bình Luận (0)
Comment