Cố Trường Bình liếc nhìn Xuân Họa, Xuân Họa biết ý lập tức lui vào phòng trong... Lúc này Cố Trường Bình mới nhẹ giọng nói: “ Nói đi!"
" Bẩm gia, mười tử sĩ, chỉ còn lại một tên sống, cuối cùng đã giao cho Cẩm y vệ. Có moi được gì từ miệng hắn hay không thì phải xem thủ đoạn của Cẩm y vệ rồi."
" Cao Triều." Cố Trường Bình nói.
" Gì cơ, gia?" Cố Dịch hỏi lại.
" Nếu Cẩm y vệ không moi được, thì bảo Cao Triều đi. Tên đó có cả đống cách."
Cố Dịch nghe xong, liên tục gật đầu.
Lão tổ họ Cao kia nhìn thì có vẻ chẳng nghiêm túc, nhưng làm việc rất bài bản, chỉ nói riêng chuyện "bắt rùa trong chum" cũng đã được sắp xếp đâu ra đấy.
Cố Trường Bình xoay cổ, giọng hờ hững: “Tào phủ chắc cũng đã nhận được tin rồi. Ngươi đoán xem giờ Tào Minh Khang có tâm trạng gì?"
Cố Dịch nghiến răng, cười nhạt: “Như kiến bò trên chảo nóng, đầu tắt mặt tối."
"Ngươi coi thường hắn rồi!"
Cố Trường Bình nở nụ cười, ánh mắt như vô tình liếc vào phòng trong, nói: “Hắn sẽ sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy."
…
Đồng hồ cát lặng lẽ trôi.
Một con bồ câu vỗ cánh bay đến đậu trên khung cửa sổ, bị Ngô An bắt lấy, tháo ống thư nhỏ cuộn dài ra xem, sắc mặt lập tức biến đổi.
Chốc lát sau, hắn đã đứng trong thư phòng của Tào Minh Khang, báo cáo xong toàn bộ chuyện tử sĩ.
Trong phòng lặng như tờ.
Ngô An trầm mặc giây lát, nghiến răng nói: “Do dự không quyết, tất sẽ loạn. Đại nhân, xin hãy hạ quyết tâm!"
Tào Minh Khang xoay người lại, đôi mắt đỏ ngầu không biết vì mệt mỏi hay vì căm hận.
Mười tử sĩ, chín chết một sống, những người này là hắn dày công bồi dưỡng suốt hơn mười năm, ai nấy đều thân thủ bất phàm, vậy mà giờ lại mất hết? Không thể nào!
Ban đầu hắn còn không hiểu chuyện gì.
Về sau mới nhận ra, tất cả chỉ là cái bẫy, phủ Trưởng công chúa giăng thiên la địa võng, mục tiêu đúng là con cá lớn sau lưng mười người đó, là hắn!
Mà kẻ chủ mưu mọi chuyện là Cố Trường Bình!
"Cố Trường Bình!"
Tào Minh Khang nghiến răng ken két, hận đến thấu xương sớm biết có ngày hôm nay, hai mươi năm trước lẽ ra nên ra tay độc ác, chứ không nên để tên họa này sống sót!
Hối hận không kịp!
"Đại nhân, phủ Trưởng công chúa nhất định sẽ giao người cho Cẩm y vệ, Cẩm y vệ sẽ nghĩ mọi cách để moi lời từ tử sĩ."
Ngô An nhíu mày nói tiếp: “Tử sĩ là phải chết mới xứng gọi là ‘tử sĩ’. Nếu chưa chết, mọi khả năng đều có thể xảy ra. Đại nhân, không thể đặt hy vọng may rủi!"
Tào Minh Khang khụ một tiếng khan vì mệt, giọng khàn khàn: “Ngươi muốn ta làm gì?"
Ngô An tiến lên một bước, nhìn thẳng vào mắt Tào Minh Khang, phun ra một chữ: “Phản!"
Tào Minh Khang rõ ràng không ngờ hắn nói thẳng như vậy, nhất thời sững người, hai tay chắp sau lưng cũng run lên.
Thấy chủ tử còn do dự, Ngô An bỗng quỳ một gối xuống: “Đại nhân, Bộ Quang Huy đã không thể giết được nữa. Chỉ cần hắn mở miệng, đại nhân sẽ nguy đến nơi!"
Nghe vậy, tim Tào Minh Khang như bị đập một nhát nặng nề, không biết bao lâu sau, ông bỗng bật cười "thâm sâu khó đoán", rồi lớn tiếng gọi: “Người đâu, dọn tiệc rượu!"
Ngô An giật mình đến nước này rồi mà đại nhân còn có tâm trạng uống rượu?
Tiệc được dọn lên, hiếm lạ thay không có kỹ nữ hay ca cơ nào, chỉ có hai người: Tào Minh Khang và Ngô An.
"Lão Ngô, chúng ta làm chủ tớ đã bao nhiêu năm rồi?"
" a nhớ là hai mươi hai năm trước bắt đầu theo hầu đại nhân. Khi đó đại nhân vẫn chỉ là một quan nhỏ vô danh, còn ta là một cử nhân thi trượt, không có tiền thuê nhà, phải bày sạp trên phố viết thư thuê kiếm chút bạc lẻ, định sang năm thi lại."
Tào Minh Khang dùng ngón tay mập mạp vuốt nhẹ miệng chén: “Ngũ Thành Binh mã ti đi tuần, đá đổ sạp của ngươi, ta thấy ngươi đáng thương nên ra tay giúp một lần."
Sắc mặt Ngô An có hơi xúc động.
Từ nhỏ hắn đã mồ côi cha mẹ, được bà nuôi lớn. Bà vì nuôi hắn ăn học mà nhịn bệnh không dám chữa, cuối cùng chịu chết vì bệnh.
Hắn bán cả nhà tổ tiên, gom tiền lên kinh ứng thí, ai ngờ vận đen cứ bám riết.
Năm ấy sạp hàng của hắn bị đập, đầu bị giẫm dưới chân người, thể diện của kẻ đọc sách tan biến trong nháy mắt!
Ngay bên cạnh là con sông, hắn đã định gieo mình tự tử thì chính Tào Minh Khang kéo hắn lại, cho hắn chén cháo nóng, bát cơm ấm, và một nơi để sống.
Từ đó có mối duyên chủ tớ kéo dài hai mươi hai năm nay.
Nghĩ đến đây, Ngô An chợt hiểu ra ý của chủ tử khi mở tiệc rượu này, lập tức như trút được gánh nặng trong lòng, vai sụp xuống, giống như buông bỏ mọi ưu tư.
Tào Minh Khang vỗ mạnh lên vai hắn: “Lão Ngô, ngươi là quân sư của ta. Ngươi bảo phản, ta sẽ phản!"
Ngô An cười khổ: “Lúc này mà phản, Cố Trường Bình, phủ công chúa, Định Bắc Hầu, Tuyên Bình Hầu đều đang rình rập. Họ mong đại nhân tạo cớ còn chẳng được."
Tào Minh Khang thấy hắn đã hiểu, bèn nói thẳng: “Cho nên, ta cần tỏ ra mềm yếu trước mặt thiên hạ, cũng coi như có một lời giải thích."
"Đại nhân nói rất đúng. Ta là lời giải thích đó. Còn có thể đánh lạc hướng mọi người."
Tào Minh Khang nâng chén rượu lên: “Thành công thì tốt, thất bại thì làm liệt sĩ. Lão Ngô, hai mươi hai năm ngươi phải giúp ta trọn vẹn!"
Ngô An mỉm cười lần nữa, nụ cười thê lương.
Hắn không nói gì, chỉ nâng chén, cụng nhẹ một cái, rồi ngửa đầu uống cạn.
Uống xong, hắn úp ngược chén rượu xuống bàn, dùng tay áo lau khóe miệng: “Ta đã biết sớm muộn gì cũng có ngày này. Không oán trách đại nhân. Núi cao ông dài, khó tìm tri kỷ. Ân một bữa cơm, không thể báo đáp, chỉ mong dùng mạng già này đổi lấy một cái kết tốt cho đại nhân."
Dứt lời, hắn cười sảng khoái.
Làm quân sư kết cục cuối cùng thường không thoát khỏi cái chết. Vậy nên cả đời này hắn không cưới vợ, chẳng sinh con, sống một thân một mình.
Hai mươi hai năm làm người đứng trên người cũng đã đủ rồi!
"Đại nhân, bảo trọng!"
Khóe miệng Ngô An rỉ máu, cố chống đầu nhìn Tào Minh Khang lần cuối, rồi gục xuống.
Tào Minh Khang rưng rưng nước mắt, khép đôi mắt chưa nhắm của Ngô An lại.
…
Quân sư số một bên cạnh Tào Minh Khang lad Ngô An, đã tự vẫn bằng rượu độc. Trước khi chết, hắn để lại một bức tuyệt mệnh thư dài.
Sáng hôm sau lâm triều, Tào Minh Khang dâng thư tuyệt mệnh lên hoàng đế. Trong thư, Ngô An nói rằng mình có mối thâm thù với Bộ Quang Huy từ năm xưa, nên đã lén giấu Thủ phụ đại nhân điều tử sĩ riêng, đốt Bộ phủ.
Đám tử sĩ xuất hiện ở phủ công chúa cũng do hắn phái đi nhằm mục đích diệt khẩu, không để lại hậu hoạn.
Nhưng việc bại lộ, hắn vừa sợ hãi, vừa sợ liên lụy đến Thủ phụ đại nhân, người đã có đại ân với hắn đành phải chết để tạ tội!
Bức thư tuyệt mệnh vừa dâng lên, toàn triều đình chết lặng.
Tào Minh Khang quỳ rạp xuống đất, sau đó lại dâng thêm bản tấu nhận tội, nói mình dùng người không thỏa đáng, xin hoàng đế xử lý.
Lý Tòng Hậu nhìn Tào Minh Khang đã tóc hoa râm, thở dài: “Tào đại nhân từng phò tá tiên đế, vì giang sơn Đại Tần mà cần mẫn cả đời. Trẫm nếu vì lời của một kẻ tiểu nhân vô sỉ mà trách tội đại nhân, tiên đế dưới suối vàng e rằng cũng không thể yên lòng."
Nghe vậy, Tào Minh Khang nước mắt tuôn rơi, dập đầu lạy dài, nghẹn ngào: “Lão thần nguyện từ chức Thủ phụ, để tạ thiên ân!"
Lý Tòng Hậu không lập tức trả lời, chỉ bảo ông tạm thời giao công việc lại, về phủ nghỉ ngơi vài ngày.
Tình nghĩa vua tôi sâu đậm khiến toàn thể văn võ bá quan không khỏi cảm động.