Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 245

 
Tĩnh Bảo gầm lên một tiếng, vung gậy xông thẳng về phía Vương Uyên.

Bốn người dưới hồ, nửa th*n d*** gần như đã tê cứng, nhưng đầu óc vẫn còn chút khí lực nóng bỏng, lập tức hiểu ra...

Tĩnh Thất làm vậy là muốn thu hút sự chú ý của Vương Uyên và đám người hầu, để họ có thời gian trèo lên bờ.

Họ đoán được, Vương Uyên cũng chẳng ngu ngốc gì, vừa hét với đám người hầu: "Đừng để bọn họ trèo lên!" vừa cầm gậy lao tới.

Một Tĩnh Thất gầy gò bé nhỏ, hắn sợ cái quái gì!

Vừa mới tiến lên một bước, đã thấy cây gậy trong tay Tĩnh Bảo vung xuống đầu hắn, hắn linh hoạt né được, nhưng trong khóe mắt lại thấy Tĩnh Bảo bất ngờ lao tới, cả người ngã nhào dưới chân hắn, hai tay bám chặt lấy chân hắn.

"A a a…"

Vương Uyên loạng choạng mấy bước, sợ ngã vào hồ nước lạnh buốt, hoảng hốt kêu: "Mau… mau cứu ta với…"

Ngực Tĩnh Bảo đập xuống đất, đau đến nghiến răng trợn mắt, lấy lại hơi thở, lớn tiếng hô: "Các huynh đệ, liều mạng với bọn chúng!"

Hai tiếng gọi vang lên gần như cùng lúc.

Bọn người hầu ngẩn người, không biết nên lo bốn người trong hồ trước, hay cứu vị gia của mình trước.

Từ Thanh Sơn phản ứng cực nhanh, lập tức ra tay.

Hắn túm lấy một cây gậy, dùng sức giật mạnh, kéo cả gậy lẫn tên người hầu rơi xuống hồ.

"Ục!"

"A!”

Đòn bất ngờ thành công, sĩ khí của bốn người trong hồ lập tức dâng cao, từng người lao vào hỗn chiến với đám người hầu, tình hình loạn thành một mớ thì Phác Chân Nhân loạng choạng bò dậy từ dưới đất.

Hắn lao tới túm lấy hai chân Tĩnh Bảo, Vương Uyên thấy có thêm người giúp, ác tâm nổi lên, vội cúi người kéo lấy hai tay Tĩnh Bảo.

"Phác Chân Nhân, ném nó xuống!"

"Ném!"

Tĩnh Bảo cảm thấy mình thật sự biến thành một con rùa bị túm tay túm chân, bị vung lên cao thành một đường vòng cung rồi chờ bị quăng đi!

Cố Trường Bình bước lên bậc thềm cuối cùng, thì vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này.

Trong hồ, bốn người c** tr*n nửa thân trên, vừa run rẩy vừa chiến đấu với đám người hầu;

Một người khác...

Thân hình giang rộng thành hình chữ đại, bị vung lên giữa không trung.

Cố Trường Bình không nghĩ nhiều, dồn sức từ đan điền, bật người nhảy vọt lên, lao đến bên Tĩnh Bảo, vươn tay đón lấy nàng, rồi mượn lực từ cánh tay, mạnh mẽ ném nàng ra ngoài.

"Ục!"

Cố Trường Bình cả người rơi vào hồ, bắn lên một cột nước lớn.

Biến cố xảy ra trong chớp mắt.

Tất cả đều bị cú "từ trên trời rơi xuống" của hắn làm cho sững sờ.

Trời ơi, tiên sinh sao lại xuất hiện ở đây!?

Cố Trường Bình từ trong làn nước lạnh buốt đứng dậy, lau mặt, nghiêm giọng quát: “Ta xem thử, ai còn dám đánh nữa?"

Vương Uyên, Phác Chân Nhân nhìn thấy là hắn, sợ đến kêu "á á" hai tiếng, quay đầu bỏ chạy, đám người hầu thấy chủ tử đều bỏ chạy, nào còn dám ở lại.

Cố Trường Bình nhanh chóng túm lấy cánh tay Uông Tần Sinh, quát lớn một tiếng "Lên!", dùng sức nhấc bổng Uông Tần Sinh từ trong hồ, ném lên bờ.

Ném xong Uông Tần Sinh, lại ném tiếp Tiền Tam Nhất, cuối cùng là Cao Triều. Từ Thanh Sơn thì tự mình khó khăn bò lên.

Bốn người lúc này sắc mặt tái nhợt, môi tím bầm, nằm co rút trên đất, không ngừng run rẩy.

Cố Trường Bình nhảy lên bờ, gọi lớn với Tiểu Thất, Tiểu Cửu, A Nghiễn đang chạy đến: “Mau, mau khoác áo cho họ, đưa về Cố phủ. Cố Dịch, lập tức đi mời thái y!"

Lời còn chưa dứt.

Dưới chân hắn có thêm một bàn tay, Cố Trường Bình cúi đầu nhìn, là Cao Triều, gương mặt trắng bệch còn hơn xác chết.

Cố Trường Bình giật lấy áo choàng, khoác lên người hắn, hỏi: "Còn đi nổi không?"

Cao Triều yếu ớt lắc đầu.

Cố Trường Bình không nói thêm lời, trực tiếp bế bổng hắn lên, chạy như bay xuống núi.

Tĩnh Bảo chống tay chống chân bò dậy từ dưới đất, ngơ ngác nhìn bóng lưng bọn họ, há miệng, không phát ra được tiếng nào.

Sao có thể… bế công chúa chứ!

...

Mời thái y, chuẩn bị nước nóng, đặt lò sưởi, sắc thuốc, nấu trà gừng... Cả Cố phủ bận rộn đến mức chân không chạm đất.

"Gia, mau thay đồ ướt đi, coi chừng cảm lạnh." Cố Dịch khuyên.

Cố Trường Bình vừa thay xong áo, đã nghe ngoài cửa có người báo: "Thái y tới rồi!"

"Mời vào!" hắn đáp.

Tĩnh Bảo chẳng giúp được gì, đứng ở cửa nhìn người ra người vào, nước mắt như muốn tràn mi, bốn người kia mà ai nhiễm lạnh thì sẽ là một trận rối loạn lớn.

Không biết đã bao lâu, Cố Trường Bình tiễn thái y ra ngoài, Tĩnh Bảo liếc nhìn, rồi lập tức cúi đầu.

Cố Trường Bình chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng, tóc còn ướt, vài lọn rủ bên tai, cả người toát lên vẻ dịu dàng mềm mại.

Chỉ có ánh mắt là lạnh lùng sắc bén.

"Không có gì đáng lo lớn, chỉ là không biết sau này chân có để lại di chứng không, nên ngâm thuốc nhiều, mấy ngày tới phải giữ ấm kỹ càng. Từ Thanh Sơn thì cảm lạnh nặng hơn, phải uống hết năm thang thuốc mới đỡ."

"Đa tạ thái y, phiền thái y giữ kín việc này giúp bọn họ, kẻo người nhà hay tin lại lo lắng."

"Yên tâm, ta không phải kẻ nhiều chuyện! Cố đại nhân vào trong đi, áo quần ngài mỏng quá, kẻo bị cảm."

"Tiễn thái y!"

"Cáo từ!"

Cố Trường Bình tiễn thái y rời đi, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Tĩnh Bảo.

Tĩnh Bảo cổ họng nghẹn ngào, quỳ gối xuống, nghẹn ngào nói: “Xin tiên sinh trách phạt!"

Cố Trường Bình không nói một lời, vung tay áo bỏ đi.

Một nỗi bi thương không báo trước dâng lên trong lòng Tĩnh Bảo, như con sông vỡ đê, cuốn trôi hết mọi ý nghĩ rối ren.

Rất lâu sau, giữa mớ cảm xúc hỗn loạn, nàng mới khó khăn phân biệt được tiếng lòng của mình...

Tiên sinh thật sự đã giận nàng rồi!

Cố Trường Bình trở về tịnh phòng trong nội thất, trong ba thùng gỗ cao đến nửa người, hơi nước lượn lờ, lộ ra ba gương mặt với biểu cảm khác nhau.

Uông Tần Sinh và Tiền Tam Nhất mắt ngấn lệ;

Cao Triều rũ đầu, sắc mặt tái nhợt, thần trí mơ hồ.

Từ Thanh Sơn không ngâm mình trong thùng, mà quấn chăn bông, đôi chân phủ lông lộ ra ngoài, cắm đầy châm.

Cố Trường Bình đảo mắt một lượt, nói: “Ai nói cho ta biết, chuyện này là thế nào?"

Ba người cùng nhìn về một phía.

“Các ngươi là đồ xấu xa, tại sao lại là ta!?

Uông Tần Sinh sụt sịt mũi, kể lại đầu đuôi sự việc không sót chữ nào.

Cuối cùng, hắn gào lên một tiếng: "Tiên sinh, ngài nhất định phải làm chủ cho bọn ta!"

Tiền Tam Nhất: "Đúng đúng, làm chủ cho chúng ta đi, tên Vương Uyên đó đúng là Đ* c*m th*!"

Cố Trường Bình nghe xong, chỉ cảm thấy lòng mỏi mệt, đi đến trước mặt Cao Triều, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ngươi cần ta làm chủ thay ngươi không, Cao sinh?"

Cao Triều ngẩng đầu, lập tức hiểu được sự điềm tĩnh trong mắt Cố Trường Bình.

Năm người giữa đêm khuya nướng thịt, uống rượu, tắm suối nước nóng là sai!

Tự mình không chú ý nước lạnh rồi nhảy xuống là đáng đời!

Vương Uyên mang người đến chặn đầu, biết thì là trả thù, không biết lại tưởng đang bắt gian, khó nói rõ.

Nhìn thế nào, thì thiệt thòi lần này bọn họ phải chịu chắc rồi!

Cao Triều ngẩng cằm: “Không cần."

"Ồ?"

Cố Trường Bình hơi bất ngờ hỏi: "Tại sao?"

Cao Triều hít sâu một hơi, đột nhiên cúi đầu lại gần, thì thầm: “Bởi vì… nếu không có tai họa này, ngài cũng sẽ không ôm ta!" 

 
Bình Luận (0)
Comment