Khoảnh khắc đó, hắn rúc vào trong lòng y, không lạnh, mà rất nóng, mọi thứ xung quanh đều đang vặn vẹo, co rút, gấp khúc; trong khi cảm giác ở từng tấc da thịt lại bị khuếch đại vô hạn.
Hơi thở của y!
Nhịp tim của y!
Vòng tay ôm chặt của y!
So với những lạnh lẽo kia, mấy cái cảm giác nhỏ nhặt này lại vô cùng quý giá, hắn lời to rồi!
“…”
Cố Trường Bình lặng người trong chốc lát, vung tay áo bỏ đi, bước gấp ra tới bậc cửa thì thấy Tĩnh Bảo vẫn đang quỳ dưới đất, bèn đỡ nàng đứng dậy.
Tĩnh Bảo thoáng mừng rỡ, niềm vui còn chưa kịp lan ra mặt, nhiệt độ nơi cánh tay đã vụt tắt.
Cố Trường Bình sải bước vào đêm tuyết, giữ khoảng cách vài bước xa với nàng.
Tĩnh Bảo rõ ràng nghẹn một hơi thở, mím môi, mặt ỉu xìu, ngơ ngác nhìn theo rất lâu, cho đến khi bóng người kia khuất hẳn mới chịu quay vào nhà.
Phòng trong chỉ cách nhà tắm một tấm rèm, nàng đứng bên ngoài rèm, liếc nhìn xung quanh, phân vân không biết có nên bước vào hay không.
Lúc này, bên trong truyền ra tiếng nói chuyện.
Tiền Tam Nhất: “Cao Triều, ngươi chọc Cố Trường Bình giận bỏ đi rồi!”
Uông Tần Sinh: “Lúc tiên sinh đi, hình như tức giận lắm.”
Từ Thanh Sơn: “Tên Vương Uyên kia, thật sự cứ thế bỏ qua cho hắn à?”
“…”
Cao Triều đang ngẩn người, mắt nhìn đăm đăm vào một khoảng không sau rèm.
Tiền Tam Nhất: “Từ Thanh Sơn, lúc người tình của ngươi liều mạng với Vương Uyên, ta cảm động thật đó!”
Uông Tần Sinh: “Không ngờ Văn Nhược lại… dám dũng cảm đến vậy.”
Từ Thanh Sơn: “Kẻ như hắn, đúng là ta nhìn không sai. Chỉ có điều không hiểu vì sao hắn cứ chẳng bao giờ để mắt đến ta.”
“…”
Cao mỹ nhân vẫn chăm chú nhìn hơi nước trên mặt nước, tiếp tục ngẩn người.
Ngay khi ai nấy đều nghĩ hắn sẽ cứ ngơ ra đến khi trời đất đổi thay, Cao Triều đột nhiên mở miệng: “Cố Trường Bình đang bàn chuyện hôn sự với nhà họ Tạ ở Huệ Châu rồi… Hắn… chưa bao giờ để mắt đến ta!”
Lời vừa dứt.
Người trong rèm đưa mắt nhìn nhau;
Người ngoài rèm như sét đánh ngang tai.
Mặt Tĩnh Bảo tái nhợt trong tích tắc.
Hắn muốn đính hôn rồi?!
Thật sao?!
Tâm trí nàng lập tức rối loạn, móng tay bấu vào lòng bàn tay đến bật máu, bèn nhấc vạt áo chạy vội ra ngoài.
Vừa ra khỏi cổng viện, đã thấy Tề Lâm dẫn đám gia nhân bưng nước nóng trở về.
“Tiên sinh đâu rồi?” nàng cuống quýt hỏi.
“Ở thư phòng, ngươi tìm ngài ấy có chuyện gì?”
“Ngươi đừng lo!”
Tề Lâm tức đến mặt xanh lè.
Không lo?!
Hắn là người hầu thân cận duy nhất của gia, chuyện chung thân chuyện lớn của gia mà hắn không gật đầu, đừng hòng đứa mặt trắng này bước chân vào Cố phủ!
(Mẹ chồng tề thị lâm)
…
Tĩnh Bảo một hơi chạy tới cửa thư phòng.
Trong thư phòng chỉ có một ngọn đèn lẻ loi, ánh sáng chiếu xuyên qua cửa sổ rọi xuống tuyết trắng.
Tĩnh Bảo hít sâu một hơi, mang theo một chút dò xét và do dự, cậy nhờ một chút can đảm liều lĩnh, dốc hết sức xông thẳng vào.
“Tiên sinh, ta…”
Người kia xoay người lại, Tĩnh Bảo kinh ngạc đến thở hắt một hơi.
Người ấy để trần nửa thân trên, vai rộng eo hẹp, nhưng không hề gầy gò, trên người toát ra khí chất lạnh lùng sắc bén, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Cố Trường Bình liếc nàng một cái, khoác áo lại, từ tốn cài khuy, hỏi: “Tìm ta có việc gì?”
Tĩnh Bảo xoay người, ngẩng đầu đối diện ánh mắt của Cố Trường Bình. Chút dũng khí vừa có đã hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại sự giãy giụa yếu ớt.
Một lúc lâu sau, chút sức chống đỡ còn sót lại cũng nghẹn nơi cổ họng, Tĩnh Bảo đành ngẩng đầu, gượng cười nói: “Tiên sinh, sức khỏe bọn họ tạm thời chịu không nổi hình phạt, ngài cứ phạt ta đi.”
“Ngươi cũng nghĩa khí đấy?”
Cố Trường Bình mượn ánh đèn ngắm nàng, hờ hững nói: “Ngươi muốn ta phạt thế nào?”
“Phạt sao cũng được!” Tĩnh Bảo thì thầm.
Không phải nghĩa khí gì, chỉ là Tịch Thái An mãi chưa đến, có tám chín phần là do lá thư kia. Trong lòng nàng đang chột dạ.
“Tề Lâm đang chăm sóc bốn người kia, thì ngươi ở phòng này hầu hạ đi.” Cố Trường Bình lộ vẻ chán ghét, liếc nàng một cái: “Đi rửa mặt rồi quay lại.”
Mặt ta thì sao chứ?!
Tĩnh Bảo quay ra phòng ngoài, tìm chậu rửa mặt, dùng ít nước còn lại trong chậu, nhắm mắt rửa hai lần.
Mở mắt nhìn lại nước trong chậu đã hóa bùn.
Lúc này nàng mới mơ hồ nhớ ra cú nhào vào người Vương Uyên ban nãy, mặt là phần tiếp đất trước tiên.
Trên giá gỗ chậu rửa treo một chiếc khăn, nhìn màu vải là biết đây là khăn Cố Trường Bình hay dùng.
Tĩnh Bảo cắn răng nhìn khăn thật lâu, cuối cùng không dám dùng, chỉ lấy tay áo lau qua quýt hai lần.
Trở lại thư phòng, trong phòng đã có thêm một lò sưởi than. Than bạc hảo hạng, không khói không bụi, chỉ tỏa ánh sáng ấm áp khắp căn phòng.
Cố Trường Bình ngồi nghiêng cạnh lò sưởi, co chân dài, cầm một cuốn sách đọc, vạt áo rộng buông xuống, để lộ lớp áo đơn bên trong.
Tĩnh Bảo đứng bên cạnh, cách y nửa người không xa không gần.
Hắn thật sự muốn đính hôn sao?
Cô nương đó nhân phẩm ra sao?
Có xứng với hắn không?
Hắn… đã quên được Tô Uyển Nhi chưa?
Cố Trường Bình thấy phòng yên ắng, ngẩng đầu lên..
Người kia đang giữ khuôn mặt bình lặng, mắt nhìn y trân trối, ánh mắt lại trống rỗng, chẳng biết đang nghĩ gì?
“Đằng kia có bồ đoàn, quỳ xuống!”
“Dạ!”
Tĩnh Bảo hoàn hồn, lập tức quỳ xuống, lưng thẳng tắp.
Vừa quỳ chưa bao lâu, Tề Lâm đã vén rèm bước vào, thấy tên công tử bột Tĩnh Thất đang ngoan ngoãn quỳ gối, bèn thở phào nhẹ nhõm.
Hắn sợ muốn chết!
Lúc nãy tên này lao vào thư phòng như điên, hắn còn tưởng người này muốn làm gì tiên sinh cơ chứ!
“Chuyện gì?” Cố Trường Bình hỏi.
“Gia, nước nóng lại mới châm thêm lần nữa.”
“Thuốc uống chưa?”
“Vẫn chưa sắc xong!”
“Sắc xong thì mang cho bọn họ uống.”
“Dạ!”
“Ban đêm đốt lò sưởi cho nóng lên, trông chừng cẩn thận, bên này không cần hầu hạ nữa.”
“Dạ!”
Tề Lâm vẫn chưa yên tâm, đi rồi còn ngoái đầu lại ba lần.
Hắn hiểu rất rõ tính nết gia nhà mình, hay giả vờ bày vẽ trước mặt hắn, đợi hắn đi rồi là sẽ thả cho tên công tử bột kia khỏi quỳ ngay.
Quả nhiên.
Tề Lâm vừa đi, Cố Trường Bình đã ngẩng đầu, nói: “Khát nước!”
“Dạ!”
Tĩnh Bảo lập tức đứng dậy đi rót trà, nhưng nước trong ấm đã nguội, đành múc nước sạch mang ra lò đất đỏ ở phòng ngoài đun lại.
Nước sôi lục bục, Tĩnh Bảo đợi nước sôi, mang vào pha trà, đậy nắp lại, rồi đặt lên bàn gần giường.
“Tiên sinh, trà pha xong rồi, mời dùng!”
Nói xong, ngay cả nàng cũng thấy ngỡ ngàng.
Lạ thật!
Mình mười ngón chưa từng chạm nước xuân, sao giờ bưng trà rót nước lại thành thạo đến vậy?!
“Ngươi uống đi!”
“Hả?”
Tĩnh Bảo kinh ngạc nhìn y: “Tiên sinh, chén trà này…”
“Đột nhiên không khát nữa. Trà đó là Lão Quân Mai hảo hạng, đừng lãng phí!” giọng Cố Trường Bình vẫn hờ hững, mí mắt chẳng buồn động đậy.
Cả đêm ăn thịt uống rượu, thật ra Tĩnh Bảo cũng khát khô cổ.
Nàng l**m môi, cẩn thận bưng chén trà lên, dùng nắp gạt lớp trà nổi bên trên, thổi nhẹ vài cái rồi mới nhấp một ngụm.
Phủ Lâm An sản xuất nhiều Long Tĩnh, nhưng nàng không thích, luôn cảm thấy hương Long Tĩnh quá nhẹ nhàng bay bướm, không đậm đà bằng Lão Quân Mai. Không ngờ tiên sinh cũng thích loại trà này.
Một chén trà uống xong, không chỉ giải khát, người nàng cũng ấm lên thấy rõ.
“Tiên sinh, người thật không uống sao? Thơm lắm đó!”