Trong nội thất.
A Man giúp Tĩnh Bảo cởi lớp áo lót, ánh mắt lướt qua vết bầm tím trên đôi chân trắng nõn xinh xắn, tức đến nỗi mở miệng mắng to: “Thứ súc sinh kia, đợi đó, sau này bà cô nhất định sẽ lăng trì mi rồi nướng thịt ăn!”
Tĩnh Bảo liếc nhìn nàng một cái: “Súc sinh thì biết gì chứ?”
Một câu nói khiến A Man rùng mình, giật mình hỏi: “Ý gia là sao?”
Tĩnh Bảo lộ vẻ đau đớn: “A Man ngoan, giúp ta cởi miếng vải trắng này ra đi, nó sắp siết chết ta rồi!”
A Man vội vàng gỡ vải xuống, thay cho Tĩnh Bảo một bộ áo lót sạch sẽ.
Tĩnh Bảo thấy dễ chịu hơn, bưng ly trà nóng nhấp vài ngụm, sau đó lệt xệt mang dép bước đến bên cửa sổ.
“Gia?”
A Nghiễn trong sân nghe có động tĩnh, bèn vội bước đến dưới cửa sổ.
Tĩnh Bảo sợ bị gió lạnh thổi trúng lại đổ bệnh, bèn nói vọng qua cửa sổ: “Đi tra thử con ngựa đó bị gì mà phát điên như vậy.”
A Nghiễn chỉ chờ lệnh của Thất gia, lập tức đáp “Vâng” rồi biến mất vào màn đêm.
A Man tỏ vẻ nghi ngờ: “Có khi nào là đại thiếu phu nhân làm không? Nếu không phải người của bà ta giở trò, gia cũng đâu chịu khổ thế này!”
“Đại tẩu à? Chính bản thân tỷ ấy còn chưa đứng vững trong Tĩnh phủ, thì hại ta để làm gì? Hầu hạ ta đi ngủ đi, hôm nay mệt mỏi muốn chết!”
Tĩnh Bảo ngáp một cái, đưa tay che miệng, đôi mắt long lanh hơi nước, khiến tim A Man khẽ chùng xuống.
Hỏng rồi!
Không biết từ khi nào, từng cử chỉ của Thất gia đều mang theo vẻ duyên dáng trời sinh của con gái. Về sau… liệu có còn giấu nổi nữa không?
…
Sáng hôm sau.
Hiếm khi Tĩnh Bảo không dậy sớm đọc sách, vết bầm trên đầu gối ngày càng nghiêm trọng. A Man giữ nàng nằm yên trên giường, chầm chậm bôi thuốc cao lên từng chỗ.
“Ca ngươi về chưa?” Tĩnh Bảo hỏi.
“Chưa!”
A Nghiễn cả đêm không quay lại, xem ra chuyện hôm qua xử lý rất gọn gàng, không để lộ dấu vết nào.
Lúc này, có tiếng bước chân truyền đến.
Trong phủ, người được phép vào nội thất thân cận hầu hạ Tĩnh Bảo chỉ có mình A Man. Vài tiểu nha hoàn làm việc trong sân cũng đều là người do Lưu ma ma huấn luyện kỹ càng, đi đứng đều rất nhẹ nhàng.
Ai vậy nhỉ?
A Man bước đến bên cửa, vén rèm châu lên, thì ra là tổng quản Tĩnh phủ, Tĩnh Khánh.
“Tĩnh Quản gia, có chuyện gì sao?”
“Thất gia, Thất gia, mau ra tiền viện đi, có quý nhân đến rồi.”
Tĩnh Bảo ngẩn người: “Quý nhân nào vậy?”
Tĩnh Khánh đáp: “Là giám thừa của Quốc Tử Giám, đại nhân Thẩm Trường Canh.”
Tĩnh Bảo kinh ngạc: “Hắn đến làm gì?”
Tĩnh Khánh: “Đến đưa thư trúng tuyển.”
Tĩnh Bảo hoàn toàn mờ mịt: “Đưa cho ai?”
Thất gia hôm qua ngã một cú, có phải ngã đến ngu luôn rồi không?
Tĩnh Khánh cười tủm tỉm: “Còn đưa cho ai được nữa, đương nhiên là cho Thất gia rồi! Thất gia mau đi thôi, đừng để đại nhân Thẩm phải chờ lâu!”
Tĩnh Bảo xúc động đến nghẹn lời, giọng cũng lạc đi: “Tĩnh Quản gia, ông không lừa ta đấy chứ?”
“Ai da, Thất gia của ta ơi, ta có cho ta mượn thêm mấy lá gan nữa, ta cũng không dám lấy chuyện này ra đùa với người đâu!”
Ta… trúng tuyển thật sao?
Nhưng mà…
Sao có thể chứ?
Vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, Tĩnh Bảo vội khoác áo ngoài, lao ra ngoài như gió.
*
Chính sảnh.
Tĩnh Nhị lão gia đang tiếp trà cùng Thẩm Trường Canh, vừa thấy Tĩnh Bảo hấp tấp chạy vào, trong lòng như có con ruồi bay vào họng, khó chịu vô cùng.
Chết tiệt!
Sinh ra bao nhiêu đứa con trai cũng chẳng ra hồn, toàn là lũ đòi nợ. Làm sao bằng đứa này được?
Chỉ cần vào được cửa Quốc Tử Giám, coi như đã đặt một chân lên con đường làm quan.
Sau này dù không có phủ Tuyên Bình Hầu chống lưng, cũng có thể hanh thông trên đường quan lộ. Biết đâu một ngày nào đó lại có thể trèo lên đầu ông?
Tĩnh Bảo bước lên trước, hành lễ: “Học trò Tĩnh Bảo, tham kiến Thẩm đại nhân.”
Thẩm Trường Canh liếc nàng một cái.
Ừm… yếu ớt thư sinh, trắng trẻo sạch sẽ, đúng là dáng vẻ của người đọc sách, chỉ có điều tính tình hơi chậm chạp.
Một chén trà sắp uống xong mà giờ mới lật đật chạy đến, hèn gì bài thi viết chưa làm xong. Sau này phải dạy dỗ kỹ chuyện đúng giờ.
Hắn khẽ ho một tiếng: “Ngươi chính là Tĩnh Bảo?”
Tĩnh Bảo vội gật đầu.
“Người Lâm An?”
“Dạ đúng.”
“Đưa sổ hộ tịch ta xem thử.”
Tĩnh Bảo ngơ ngác: “Xem cái đó làm gì ạ?”
Thẩm Trường Canh tức đến muốn chửi người, chậm chạp không nói, đầu óc cũng chẳng nhanh hơn.
“Để kiểm tra! Phòng trường hợp có kẻ mạo danh!”
“Dạ dạ, mang đến rồi!” “A Man ôm một cái hộp bước vào.
Thẩm Trường Canh xem từng tờ một, rồi đưa thư trúng tuyển: “Cố đại nhân Trường Bình, Tế tửu Quốc Tử Giám rất xem trọng ngươi. Ngươi đã được trúng tuyển vào Quốc Tử Giám!”
Tĩnh Bảo nhận lấy thư, nước mắt nóng hổi trào ra, lẩm bẩm: “Cố đại nhân xem trọng ta? Thật sự xem trọng ta ư?”
Thẩm Trường Canh ngượng ngùng gãi mũi, thầm nghĩ: Đồ ngốc, người thật sự xem trọng ngươi là ta đây này. Nếu không phải ta, ngươi sớm bị đá văng ra khỏi cửa rồi!
Không được, không thể để cho Cố Trường Bình chiếm lợi được!
“Ngươi có tên tự chưa?”
“Hồi bẩm đại nhân, vẫn chưa có ạ.”
“Vậy để ta ban cho ngươi một cái, được không?”
Thẩm Trường Canh cười mà như không cười, ban cho nàng một tên tự, để cả đời nhớ ơn ta đây!
“Mời đại nhân cứ nói!”
“Vậy gọi là Văn Nhược đi.”
“Văn Nhược?”
“Danh ngôn của Tào Thực có câu: Văn nhược xuân hoa, tư nhược nguyên dũng, Văn như hoa xuân, tư duy như suối nguồn tuôn chảy.”
Tĩnh Bảo nước mắt lưng tròng, nhỏ giọng phản đối: “Thẩm đại nhân, cái tên tự này… có phải hơi nữ tính quá không ạ?”
Nữ tính?
Thẩm Trường Canh suýt phát điên ngay tại chỗ!
Ngươi chê tên tự nữ tính, sao không chê luôn cái mặt ngươi đi?
Hắn lập tức đứng phắt dậy, hất tay áo bỏ đi.
Lúc này Tĩnh Bảo mới hoàn hồn, vội vàng đuổi theo, cúi người thi lễ thật sâu với bóng lưng đang tức giận kia: “Học sinh xin đa tạ đại nhân ban tự, hai chữ Văn Nhược rất hợp với học sinh ạ!”
Thẩm đại nhân đáp lại nàng bằng một bóng lưng đầy ngạo nghễ.
Đúng lúc này, Lục thị nghe tin vội chạy đến, vừa đi vừa rơi nước mắt: “Trời ơi là trời, hôm qua vừa thắp hương khấn Phật, hôm nay Phật đã hiển linh! A Bảo ơi, A Bảo của ta, mai phải cùng mẹ đến chùa trả lễ đấy!”
Tĩnh Bảo: “…” Còn đi nữa sao?
Lưu ma ma cười tươi đến nỗi không thấy mắt đâu, ánh mắt lướt qua Nhị lão gia đang ngồi trong đường, cố ý lớn tiếng: “Phu nhân, phải mau cho người sang báo tin với Hầu phủ, Ngô phủ, cả phủ Lâm An cũng phải đưa tin, rồi còn phải may thêm mấy bộ áo mới cho Thất gia nữa. Thất gia sắp vào Quốc Tử Giám rồi, nơi đó toàn là công tử quý tộc, không thể để bị xem thường được!”
“May mà bà nhắc, ta vui đến mức quên mất tiêu!”
Lục thị còn chưa kịp đến bên Tĩnh Bảo thì đã quay lưng lo liệu chuyện ngay, nét mặt tươi rói như trẻ ra mấy tuổi.
Tĩnh Bảo nhìn mà lòng chua xót, xoay người lại thấy Nhị lão gia vẫn ngồi đờ người trên ghế thái sư, sắc mặt u ám.
Nàng bước đến, cười hỏi: “Nhị thúc không vui mừng thay cháu sao?”
Nhị lão gia điều chỉnh lại sắc mặt, gượng cười: “Đương nhiên là vui rồi.”
Tĩnh Bảo ngồi xuống bên cạnh, nâng tách trà: “Ta vốn nghĩ là không được, ai ngờ trong cõi u minh đã có an bài.”
Nghe vậy, lòng Nhị lão gia trăm vị ngổn ngang, cười nhạt: “Nếu đã là ý trời, thì ngươi hãy vào Quốc Tử Giám học hành cho tốt. Ta vẫn nói câu cũ, đừng gây chuyện cho Tĩnh gia!”
“Đa tạ Nhị thúc nhắc nhở.”
Tĩnh Bảo đặt chén trà xuống, mỉm cười: “Nhị thúc ở kinh thành quanh năm, thời gian ở cạnh cháu quá ít, nên không biết cháu vốn không thích gây chuyện. Nhưng nếu có người tìm đến gây chuyện, cháu cũng chẳng sợ đâu.”
Nhị lão gia bỗng thấy tim chùng xuống.
Câu này là có ý gì?
Chẳng lẽ… hắn đã biết điều gì?
Tĩnh Bảo nhìn khuôn mặt tối sầm của Nhị thúc, chậm rãi nhếch môi cười.
Nàng mới vào kinh chưa đầy một tháng, ngoài việc giúp Tứ cô nương kêu oan mà đắc tội với nhà họ Thạch ra, trong kinh thành này chẳng ai có lý do hại một học sinh nghèo đến từ bên ngoài như nàng cả.
Chỉ có người trước mắt này…
Không thể không cảnh cáo được!