Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 26

 

Tĩnh Bảo vừa trở về thư phòng ngồi xuống, thì Triệu thị đã đích thân đến tận nơi chúc mừng, mặt mày hớn hở như hoa nở, chuyện hôm trước giẫm phải Tĩnh Bảo đã quên sạch như chưa từng xảy ra.

“Chúc mừng Thất gia, mừng Thất gia, sau này Thất gia làm quan lớn rồi, cũng đừng quên nâng đỡ mấy người huynh đệ của mình đấy.”

Lời hay ai mà chẳng nói được!

Tĩnh Bảo sai A Man rót trà: “Nhị thẩm, cho dù không làm quan lớn, giữa huynh đệ với nhau cũng nên giúp đỡ lẫn nhau.”

“Thật đúng là đứa trẻ ngoan.”

Triệu thị cố nuốt vị chua trong lòng xuống, cầm lấy chén trà uống một ngụm, liếc nhìn Chu ma ma một cái. Chu ma ma lập tức dâng lên một bọc lụa đựng năm mươi lượng bạc.

“Đây là chút lòng thành của Nhị phu nhân, Thất gia đừng chê ít, cũng đừng thấy tầm thường.”

Mắt Tĩnh Bảo nheo lại thành một đường, cầm một thỏi bạc lên tay cân cân vài cái: “Đa tạ nhị thẩm, con người cháu là thế, càng tầm thường lại càng thích.”

Triệu thị cười nói: “Xem kìa, cái miệng này... dù có thích cũng đừng nói ra miệng, cháu là người đọc sách đàng hoàng cơ mà.”

Tĩnh Bảo cười, rồi đặt bạc xuống.

Chu ma ma liếc qua bằng khóe mắt, lòng bất chợt rùng mình. Đôi tay Thất gia này, trắng quá mức rồi.

Chủ tớ hai người ngồi lại một lát rồi cáo lui. Vừa ra khỏi sân, nụ cười trên mặt Triệu thị không gắng gượng được nữa, sầm mặt xuống: “Chu ma ma, đến cả Bồ Tát cũng thiên vị!”

Chu ma ma không biết nên đáp ra sao, chỉ nghiến răng nói: “Chỉ có thể trách ông trời mù mắt!”



Chân trước Triệu thị vừa đi, chân sau Đỗ Ngọc Mai đã tới.

Ngoài ba mươi lượng bạc mừng ra, còn có hai bộ áo quần mới toanh. Vải là tơ lụa Tô Châu, đường kim mũi chỉ tỉ mỉ, nhìn qua đã biết là đồ làm bằng cả tấm lòng.

“Không phải thứ gì quý giá, Thất gia ráng mặc tạm.”

Tĩnh Bảo miệng nói cảm ơn, vô tình liếc nhìn sắc mặt của Đỗ Ngọc Mai. Sắc mặt hơi vàng, bọng mắt sưng nhẹ, vừa nhìn đã biết là đêm qua có khóc.

Tĩnh Bảo thở dài trong lòng.

Làm dâu mà mấy năm không sinh con, dù nhà mẹ đẻ có quyền thế đến đâu, thì cuối cùng cũng chẳng còn khí khái.

Huống chi Triệu thị không phải người dễ chung sống, thấy con dâu nửa năm không động tĩnh, bèn nhét người vào phòng con trai.

Nếu không phải mấy tiểu thiếp kia cũng không có thai, thì e là vị trí chính thất của Đỗ Ngọc Mai đã chẳng giữ được.

Cách một gian phòng, lại là quan hệ chị dâu, em chồng, Tĩnh Bảo không tiện nói nhiều, bèn sai A Man lấy ít tổ yến mà đại tỷ gửi tới khi trước, chia một phần làm lễ đáp lễ, nhờ Đỗ Ngọc Mai mang về.

Đỗ Ngọc Mai về đến phòng, lặng lẽ nhìn bọc tổ yến, hai hàng lệ nóng từ từ lăn xuống.



Ban đầu Tĩnh Bảo đã thu xếp hành lý, chuẩn bị hồi phủ, nào ngờ người tính không bằng trời tính, lần này e là phải ở lại kinh thành lâu dài.

Đang bận túi bụi thì có nha hoàn đến báo, nói đại tiểu thư và đại cô gia đã về.

Tĩnh Bảo nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của đại tỷ, than nhẹ: “Sao không đợi mai hẵng tới, lúc này gấp gáp làm gì, chỗ đệ còn đang bừa bộn thế này.”

Tĩnh Nhược Tố mắng yêu: “Chuyện vui của đệ, sao lại đợi tới mai? Tỷ hận không thể mọc cánh bay về ngay ấy chứ.”

“Đại tỷ mừng quá rồi.” Ngô tỷ phu đứng bên cạnh đùa: “A Bảo à, chúc mừng đệ nhé. Vào Quốc Tử Giám học hành cho tốt, sau này nhất định đỗ cao.”

Tĩnh Bảo cười đáp: “Nhờ lời lành của tỷ phu, A Bảo sẽ cố gắng hết sức.”

“Cố gắng gì chứ!”

Tĩnh Nhược Tố trợn mắt với chồng, nói: “Ra ngoài ngồi đi, để tỷ đệ chúng ta nói chuyện riêng một chút.”

“Chuyện riêng để sau rồi nói, Tĩnh Thất à, đi, tụi mình uống rượu!”

Tiếng người vừa dứt, rèm vén lên, Lục Hoài Kỳ bước vào, cười tươi lộ cả hai hàm răng trắng: “Ngô tỷ phu cũng ở đây à, vừa hay, cùng đi nhé, hôm nay phải chúc mừng Tiểu Thất thật hoành tráng mới được!”

Ngô Thành Cương lập tức hào hứng: “Lần này ta làm chủ, đi ăn lẩu dê, uống rượu thanh hoa phía Nam, không say không về!”

Nói rồi, hai người không để Tĩnh Bảo từ chối, mỗi người một bên lôi Tĩnh Bảo đi.

Tĩnh Bảo quay đầu, cười khổ với Tĩnh Nhược Tố: “Đại tỷ, chuyện riêng để sau hãy nói, đệ đi trước đây.”

Tĩnh Nhược Tố giậm chân tức giận: “Ngô Thành Cương, chàng đừng có làm hư đệ đệ ta! A Bảo, không được uống nhiều, về sớm đó!”

Lục Hoài Kỳ cười ha ha: “Biểu tỷ à, về sớm thì không được đâu, đàn bà con gái đừng xen vào!”

Tĩnh Nhược Tố nghiến răng, quay sang A Man: “Lần sau thấy biểu thiếu gia tới phủ, cứ đánh thẳng ra ngoài cho ta, đúng là tên phá phách, bám người không chịu buông.”

A Man gật đầu như gà mổ thóc.

Tĩnh Nhược Tố liếc mắt ra hiệu với nha hoàn thân cận, nha hoàn lập tức lui khỏi thư phòng. A Man thấy vậy bèn hỏi: “Đại tiểu thư có chuyện muốn nói sao?”

Tĩnh Nhược Tố hạ giọng: “A Bảo… đã có kinh nguyệt chưa?”

A Man lắc đầu: “Vẫn chưa, nhưng nô tỳ thấy chắc sắp rồi. Gần đây ngực Thất gia phát triển nhanh, thường xuyên kêu bị siết đau.”

Tĩnh Nhược Tố lo lắng: “Vào Quốc Tử Giám học phải ở nội trú, muội ấy là con gái, không thể theo vào, vậy biết làm sao đây?”

A Man cũng đang đau đầu chuyện này: “Hay là... nô tỳ cũng cải nam trang lẻn vào?”

Tĩnh Nhược Tố chọc trán nàng: “Chủ tớ các ngươi toàn nói mấy lời vớ vẩn, tức chết ta mất!”

A Man cười nịnh: “Đại tiểu thư mà tức chết thì Thất gia chắc lột da nô tỳ mất. Người đừng lo, thực ra Lý ma ma đã sớm dẫn một tên nhóc lanh lợi từ phương Nam tới rồi, tên là Nguyên Cát.”

Mắt Tĩnh Nhược Tố sáng lên: “Có đáng tin không?”

A Man đáp: “Là người trong trang viện hồi môn của phu nhân, tất nhiên là đáng tin. Thêm cả ca ca của nô tỳ nữa, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Lòng Tĩnh Nhược Tố chùng xuống.

Từ sớm đã sắp đặt người ở trang viện, mẹ định để A Bảo làm con trai cả đời thật sao?



Chỗ ăn uống là ở Tầm Phương Các.

Tĩnh Bảo vừa ngồi xuống lập tức nhận ra nơi này căn bản không phải nơi ăn lẩu.

Sân trước có một sân khấu nhỏ hình vuông, đang diễn Mẫu Đơn Đình, còn sân sau lờ mờ vang lên tiếng cười của các kỹ nữ.

Nàng nhìn sang Ngô Thành Cương đang gọi rượu gọi món, trong lòng cảm thấy khó chịu. Nếu không có đứa em vợ như nàng ở đây, e là bữa tiệc này đã dọn hẳn ra phía sau rồi.

Rượu thịt trái cây rất nhanh được bày lên, còn pha cả Lục An Lão Quân Mai hảo hạng.

Ba người đang chuẩn bị ăn uống, thì một tiểu nhị bưng rượu đến: “Vị nào là Tĩnh Thất gia?”

Tĩnh Bảo đáp: “Là ta!”

Tiểu nhị đặt bình rượu lên bàn: “Có người nhờ ta mang bình rượu này đến cho Thất gia, xin người nhận lấy.”

Tĩnh Bảo cau mày: “Xin hỏi tiểu huynh đệ, là ai gửi đến vậy?”

Tiểu nhị đưa tay chỉ về phía không xa: “Là vị gia bên kia!”

Tĩnh Bảo nhìn sang, không phải ai khác, chính là Thạch Thuấn. Bên cạnh gã là một nam tử to cao vạm vỡ, vóc người khôi ngô, diện mạo có phần giống Thạch Thuấn.

Lục Hoài Kỳ cũng trông thấy, “bốp” một tiếng ném đũa xuống: “Thằng khốn, lại còn dám gửi rượu tới đây!”

“Biểu đệ, đừng kích động!”

Ngô Thành Cương hoảng hốt giữ chặt hắn lại. Lục Hoài Kỳ không vùng ra được, chỉ nghiến răng ken két.

“Có qua mà không có lại là bất lịch sự!”

Tĩnh Bảo đột nhiên chỉ vào đĩa chân giò kho trên bàn, cười nói: “Đi, mang món này qua cho họ, bảo là lễ đáp của Thất gia.” 

 
Bình Luận (0)
Comment