Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 266

 
Sau khi Từ Bình nói xong, ông lạnh nhạt dời ánh mắt đi, không buồn để ý đến Tĩnh Bảo nữa, quay sang nói cười vui vẻ với các vị khách nam khác.

Nhưng sự nặng nề trong lời nói khiến Tĩnh Bảo có cảm giác như cả phủ Cẩm Hương Bá đã chuẩn bị sẵn dao chặt để giết mình vậy.

Oan thật đấy!

Trong lòng, Tĩnh Bảo âm thầm khinh bỉ sự yếu mềm của bản thân, đúng ra không nên khuất phục trước uy thế của Cao mỹ nhân.

Đáng lẽ nên sống chết cũng không đến mới phải!

Nàng theo tiểu đồng dẫn đường đi vào trong.

Lần trước vào Hầu phủ là leo tường lúc nửa đêm, hôm nay lại quang minh chính đại đi từ cổng lớn, Tĩnh Bảo mới nhận ra Hầu phủ này thật sự phú quý xa hoa, ngay cả cửa sổ, cột hành lang cũng đều được mạ vàng, vẽ hoa.

So với Tĩnh phủ ở Lâm An, quả là hơn không chỉ một hai bậc.

Cũng chẳng trách mắt Từ Thanh Sơn mọc trên đỉnh đầu, ngoài Cao Triều thì chẳng coi ai ra gì.

Tĩnh Bảo ngoảnh đầu lại nhìn A Nghiễn và Nguyên Cát.

Hai người lập tức hiểu ý, gia đang bảo họ hôm nay phải cẩn thận, phủ Định Bắc Hầu trông thế này, chắc chắn toàn là khách quý, chớ có đụng vào ai không nên đụng.

“Tiểu Thất!”

Lục Hoài Kỳ?

Mắt Tĩnh Bảo sáng rỡ, vội vẫy tay với người tới: “Biểu ca cũng đến à? Còn cữu cữu đâu?”

“Bị người ta giữ chân ở ngoài cổng rồi. Ta từ xa nhìn thấy người kia giống ngươi…” Lục Hoài Kỳ nói đến đây bỗng khựng lại: “Sao ngươi lại đến đây?”

“Từ Thanh Sơn gửi thiệp mời cho ta.”

Lục Hoài Kỳ không nói gì. Một lúc sau mới cất lời: “Nghe nói dạo trước ngươi bị cháu gái Cẩm Hương Bá chặn giữa phố?”

Đúng là chuyện tốt không truyền ra khỏi cửa, chuyện xấu thì vang xa ngàn dặm.

Tĩnh Bảo nhăn mặt: “Cũng không có gì to tát, là nàng ta hiểu lầm thôi.”

“Thế hôm nay ngươi phải cẩn thận, cứ ở gần ta. Bị người nhà Cẩm Hương Bá để mắt đến không phải chuyện chơi đâu!”

Tim Tĩnh Bảo thót lại: “Biểu ca, nhà đó vô lý thế sao? Ta có chọc gì họ đâu!”

Lục Hoài Kỳ nhìn búi tóc trên đỉnh đầu nàng, vẻ mặt như đang nói: Tiểu Thất à, ngươi vẫn còn ngây thơ lắm.

Phủ Cẩm Hương Bá và phủ Định Bắc Hầu đều khởi nghiệp giống nhau, nhờ theo Thái Tổ hoàng đế chinh chiến lập công mà được phong tước.

Khi luận công ban thưởng, công lao nhà họ Diệp thấp hơn một chút nên chỉ được phong Bá phủ, kém một bậc.

Đời trước của Cẩm Hương Bá, thê thiếp ai nấy đều mắn đẻ, sinh toàn con trai, không có lấy một đứa con gái.

Con trai nhiều rồi lại bắt đầu mong có một đứa con gái.

Cũng là cơ duyên, một lần lão Cẩm Hương Bá đi xa, trên đường nhặt được một bé gái hấp hối.

Bé gái đó mắc bệnh đậu mùa, bị gia đình ruồng bỏ, lẽ ra không sống nổi. Ai ngờ lão Cẩm Hương Bá động lòng trắc ẩn, đem bé về nhà, mời thái y chữa khỏi bệnh, còn nhận làm con nuôi, đặt tên là Diệp Xảo.

Diệp Xảo lớn lên bình an đến năm mười sáu tuổi mà chẳng ai đến hỏi cưới, vì sau khi mắc đậu mùa mặt để lại đầy sẹo rỗ, xấu đến dọa người, lại còn tính tình đanh đá.

Đúng lúc đó, con trai cả của lão Cẩm Hương Bá nói muốn cưới nàng làm vợ.

Lão nghe xong thấy quá hay, dù sao cũng không phải ruột thịt, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, thế là thành hôn luôn, lại để tước vị cho con cả kế thừa.

Đúng là cái gì cũng có số cả.

Diệp thị vừa xấu vừa dữ, nhưng Cẩm Hương Bá lại si mê nàng, đến cả… nàng đánh rắm cũng ngửi thấy thơm.

Nghe nói một lần hai người đến tiệm trang sức mua đồ, Diệp thị thấy chiếc vòng tay ngọc trắng đã có người đặt trước, bèn giật lấy đeo luôn.

Chiếc vòng đó dễ đeo mà khó tháo, Cẩm Hương Bá sợ làm đau vợ yêu, bèn ném một tờ ngân phiếu rồi cùng nhau nghênh ngang rời đi như cướp.

Diệp thị sinh cho ông ta bốn người con trai, Diệp Quân Chỉ là nàng con gái út của hai người. Lễ đầy tháng còn tổ chức long trọng hơn cả bốn anh trai.

Định Viễn Hầu dẫn cả nhà đến uống rượu mừng, Diệp thị nhìn thấy Từ Thanh Sơn lúc nhỏ đã mang vẻ anh khí, lập tức sinh lòng yêu thích, thuận miệng nói chuyện đính ước cho hai nhà.

Định Viễn Hầu chỉ cười trừ.

Vì sao?

Trên đầu còn có bốn ông anh vợ kia, vợ chồng cãi nhau một câu mà bốn người kéo đến chém nhau thật thì gay go, nên ông lập tức lảng tránh.

Nhưng Diệp thị thì nhớ mãi không quên, từ nhỏ đã khen ngợi Từ Thanh Sơn không ngớt với con gái.

Lời nói vô tình, người nghe có ý.

Khi Diệp Quân Chỉ mới ba tuổi, đã buông lời khí phách: sau này không lấy ai ngoài Từ ca ca!

Bốn anh trai phía trên cũng tích cực vô cùng, gặp Từ ca ca là trái một câu “em rể”, phải một câu “em rể”, khiến Từ ca ca tức đến mức về sau thấy người nhà họ Diệp là tránh xa trăm mét.

“Tiểu Thất à, không phải ta dọa ngươi đâu, cái nhà đó…”

“Cái nhà đó làm sao?”

“…”

Tĩnh Bảo nhìn theo ánh mắt Lục Hoài Kỳ...

Chỉ thấy cách đó mấy trượng, bốn người đàn ông oai phong lẫm liệt đang đồng loạt nhìn nàng:

Một người giơ nắm đấm to như quả tạ về phía nàng;

Một người sờ chuôi kiếm bên hông;

Một người làm động tác giương cung bắn tên;

Người còn lại quẹt tay ngang cổ, miệng còn phát ra tiếng “rắc!”

Tĩnh Bảo khoanh tay, mặt mũi ngơ ngác: “Biểu ca, họ là bốn huynh đệ nhà họ Diệp sao?”

Lục Hoài Kỳ tức đến run rẩy cả người.

Anh em ác độc!

Thật là độc quá đi mất!

Tĩnh Bảo thấy tình hình như vậy thì còn gì không hiểu nữa, bèn bước nhanh đến trước mặt bốn người, thi lễ một cái, rồi cười làm lành: “Bốn vị ca ca, ta đã nói rõ với Diệp tiểu thư rồi, ta không có sở thích đó đâu, ta là người bình thường, mong các vị đừng hiểu lầm.”

Đại ca họ Diệp lạnh lùng: “Ai biết ngươi nói thật hay không?”

Nhị ca hừ một tiếng: “Nhìn cái mặt thư sinh ẻo lả là biết không phải thứ tử tế gì rồi!”

Tam ca bĩu môi: “Tránh ra xa chút, đừng để bẩn mắt ta.”

Tứ ca thì không lộ cảm xúc: “Ta thấy muội muội nhà ta cũng nên cân nhắc tên họ Tĩnh này một chút.”

Ba người còn lại đồng thanh: “Vì sao?”

Tứ ca thản nhiên trả lời: “Từ Thanh Sơn thì tụi mình không đánh lại, còn hắn thì… tay chân mềm yếu, sau này hai vợ chồng cãi nhau, có thể đánh chết luôn!”

Tĩnh Bảo sau cơn sốc cực độ lập tức quay đầu bỏ chạy.

Quả nhiên nàng còn non nớt lắm!

Người nhà họ Diệp đúng là đầu óc không giống người thường.

Đúng là quá hung hãn!

...

Bị bốn anh em nhà họ Diệp chặn chân như vậy nên đến lúc hai người vào chính đường thì đã muộn.

Trong chính đường đã có đầy người đến chúc thọ lão hầu gia ngồi đó. Giữa một căn phòng đông đúc, Tĩnh Bảo lập tức nhìn thấy Cố Trường Bình đang ngồi ở góc.

Hắn mặc áo dài tròn cổ màu đen viền xanh lam thêu hoa, đang nói chuyện với Tô Bỉnh Văn bên cạnh.

Hình như cảm nhận có ánh mắt nhìn tới, hắn ngẩng đầu lên.

Bốn mắt chạm nhau, Tĩnh Bảo lập tức nhe răng cười, gọi: “Tiên sinh, chào buổi sáng!”

Đường nét lông mày và môi của Cố Trường Bình thay đổi, dường như ngay giây phút nghe thấy lời nàng, nét mặt hắn cũng dịu lại đôi chút.

Hắn gật đầu với nàng.

“Học trò này của ngươi, trông tuấn tú đấy!” “Tô Bỉnh Văn nhìn theo ánh mắt Cố Trường Bình.

“Người Giang Nam.”

“Dáng vẻ cũng đẹp!”

“Cũng tạm.”

“Ngươi đối với hắn… hình như có hơi khác?”

Cố Trường Bình ngoái đầu nhìn hắn: “Khác ở đâu?”

Tô Bỉnh Văn chỉ vào mặt hắn: “Ở đây này!”

“Ngươi nhìn nhầm rồi.”

Tô Bỉnh Văn: “…”

Phía sau, Tề Lâm nghe trọn từng chữ của cuộc đối thoại giữa hai người, trong lòng gào thét như sông Hoàng Hà vỡ đê...

Gia ơi, người nói dối mà chẳng thèm soạn trước là sao vậy trời?! 

 
Bình Luận (0)
Comment