Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 267

 
“Thiếu gia phủ Tuyên Bình Hầu, Tĩnh Thất gia đến chúc thọ Lão Hầu gia...”

Tĩnh Bảo và Lục Hoài Kỳ cùng nhau ngồi quỳ trên bồ đoàn, theo như đã bàn trước, đồng thanh nói: “Chúc Lão Hầu gia phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”

Hôm nay Lão Hầu gia mặc một chiếc trường bào gấm đỏ sậm thêu chữ thọ, tóc tai được chải chuốt chỉnh tề, giữa mày mắt mang khí khái của võ tướng.

Người quản gia phía sau nhắc: “Hầu gia, bên trái là tiểu công tử phủ Tuyên Bình Hầu, vị công tử thanh tú bên cạnh là…”

“Ta nhận ra!”

Lão Hầu gia cắt ngang lời quản gia, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tĩnh Bảo, chẳng phải là người mà cháu trai ông ta một lòng muốn “ngủ” cùng sao?

Ông nhớ rõ lắm!

“Thưởng!” Lão Hầu gia hừ nhẹ một tiếng, giơ hai ngón tay chỉ vào Tĩnh Bảo.

Quản gia lập tức lấy ba cái túi thơm từ trên khay mà nha hoàn bưng tới, đưa cho Tĩnh Bảo hai cái.

Soạt soạt soạt...

Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Tĩnh Bảo.

Tĩnh Bảo: “…”

“Ta xem nãy giờ, đây là lần đầu tiên Lão Hầu gia cho người ta hai cái túi thơm!”

“Không phải là… người mà cháu trai ông ta thích sao?”

“Đừng nói bậy, người nhà họ Diệp cũng đang có mặt hôm nay đó!”

“Không phải nói bậy đâu, ta nghe nói…”

“Suỵt, nghe xem Lão Hầu gia nói gì?”

Tiếc là Lão Hầu gia ngồi sừng sững như núi, căn bản không định giải thích gì.

Tĩnh Bảo nhận hai cái túi thơm, không còn cách nào, đành dập thêm ba cái đầu nữa. Nàng nhận ra rồi, hôm nay kẻ muốn nàng chết, không chỉ có một mình nhà họ Diệp!

Sau khi dập đầu xong lập tức đứng dậy, Tĩnh Bảo kéo tay áo Lục Hoài Kỳ ra hiệu hỏi chỗ nào có thể trốn cho yên.

Lục Hoài Kỳ cứ tưởng nàng muốn cái túi thơm trong tay mình.

Trước đây mỗi lần hắn chúc thọ, vừa nhận được túi thơm không bao lâu, đều bị các tỷ muội đòi đi hết. Đã thành thói quen, hắn tiện tay nhét vào tay nàng.

“Ta lấy túi thơm của ngươi làm gì?” Tĩnh Bảo vội vàng trả lại.

“Cho ngươi chơi!”

“Ta không cần!”

“Cầm lấy đi!”

Hai người giằng qua giật lại mấy lượt, chẳng ai để ý trong góc, ánh mắt đầy sát khí của Từ Thanh Sơn đang nhìn chằm chằm họ.

Còn nói là thích nữ nhân? Rõ ràng chỉ là cái cớ.

Nhìn kìa!

Giữa ban ngày ban mặt, hắn và họ Lục kia kéo tới kéo lui, rõ ràng là tình chàng ý thiếp nồng cháy! Chắc chắn là thay lòng đổi dạ rồi.

Họ Lục kia thì có gì hay chứ? Dung mạo không có, võ nghệ không có, quan chức cũng là dùng tiền mua…

Tên ẻo lả kia, sao ngươi mù đến mức đó được cơ chứ!

Tĩnh Bảo, người bị cho là “mắt mù” chẳng lay chuyển được hắn, đành phải cầm lấy túi thơm. Đúng lúc này, từ ngoài cửa vang lên tiếng xướng danh cao vút: “Phủ Trưởng Công chúa đến!”

Người đến từ phủ Trưởng Công chúa là Phò mã gia và Cao Triều.

Phò mã gia chắp tay hành lễ, Cao Triều dập đầu. Sau khi hai cha con hành lễ xong thì mỗi người đi một ngả.

Phò mã gia được Từ Bình mời vào sảnh phụ uống trà, còn Cao Triều đi tới bên cạnh Tĩnh Bảo, vươn tay dài ôm vai nàng, nửa cười nửa không nói: “Tĩnh Thất, hôm nay ăn mặc đẹp đấy!”

Tĩnh Bảo gạt tay hắn ra, đáp lại: “Cao mỹ nhân, ngươi cũng không kém, hôm nay mặc đẹp đến yêu mị.”

Một thân áo dài màu tím sẫm, trời lạnh như vậy mà còn phe phẩy quạt xếp trong tay, không chỉ yêu mị mà còn lả lướt lố bịch.

Cao Triều hất quạt, che đi nụ cười nhạt bên mép.

Hừ!

Ta yêu mị à?

Chút nữa ta sẽ lột da ngươi ra, xem thử giữa hai ta ai mới đúng là yêu mị!

Đang nói thì Tiền Tam Nhất và Uông Tần Sinh sóng vai đi vào.

Vừa hành lễ xong, Uông Tần Sinh vừa quay người lại lập tức bị Tiền Tam Nhất giật mất túi thơm.

“Sao lại cướp túi thơm của ta?”

“Vì để đi cùng ngươi, ta còn không được chúc thọ cùng gia đình.”

“Nhưng mà…”

“Hôm qua ta còn dạy ngươi viết văn đấy.”

“Nhưng mà…”

“Cửu chương toán thuật của ngươi cũng là ta dạy, ngươi thấy mình còn mặt mũi đòi hỏi à?”

Uông Tần Sinh xấu hổ cúi đầu.

Thôi vậy, học dốt thì không có tư cách tranh túi thơm với học bá.

Ánh mắt Tiền Tam Nhất đảo qua, thấy tay Tĩnh Bảo đang cầm ba cái túi thơm, bèn kéo Uông Tần Sinh đi về phía nàng.

Còn chưa kịp mở miệng lừa đảo, thì từ ngoài lại vang lên tiếng bước chân rộn ràng, theo sau là tiếng xướng danh: “Chư vị phu nhân, thiếu phu nhân, các tiểu thư đến chúc thọ Lão Hầu gia!”

Gia nhân trong sảnh vội kéo mấy tấm bình phong ra, vài công tử nhà thế gia biết điều lập tức núp sau bình phong, tránh va chạm với các tiểu thư quý tộc.

Tĩnh Bảo một là sợ chạm mặt Diệp Quân Chi, hai là thấy ánh mắt Tiền Tam Nhất như muốn ăn tươi nuốt sống túi thơm của mình, bèn lén đưa mắt ra hiệu cho Lục Hoài Kỳ.

Lục Hoài Kỳ thấy Tiểu Thất không tìm mấy tên bạn học kia mà lại tìm mình cùng trốn, trong lòng vui sướng không nói nên lời, đảo mắt mấy vòng, nhân lúc không ai để ý lập tức hộ tống Tĩnh Bảo đi ra ngoài.

Hắn nào biết, từ đầu đến cuối ánh mắt Từ Thanh Sơn vẫn bám theo hai người họ.

Muốn lén trốn ra tâm sự ngọt ngào ư?

Đừng có mơ!

Từ Thanh Sơn ta còn ở đây, các ngươi đừng hòng thoát khỏi tầm mắt của ta!

“Lục Hoài Kỳ, Tĩnh Bảo, hai người tính đi đâu đó?”

Lục công tử: “…”

Tĩnh Thất gia: “…”

Một tiếng này vang lên, phía bên các tiểu thư lập tức náo động: “Trời ơi trời ơi, Tĩnh Bảo, người đỗ thứ hai kỳ thi thu cũng đến sao?”

“Nghe nói người đỗ đầu là Tiền Tam Nhất cũng có mặt!”

“Ta vừa thấy xe ngựa phủ Trưởng Công chúa, Cao công tử và Từ Công tử là bằng hữu, chắc chắn cũng đến!”

“Mấy người này đều là học trò của Cố đại nhân, học trò tới rồi, Cố đại nhân chắc chắn cũng ở đây!”

Lục Hoài Kỳ: “…”

Tại sao không ai nhắc tới ta?

Không đọc sách thì tồn tại thấp đến thế sao?

Uông Tần Sinh: “…”

Ta cũng không ai nhắc tới!

Học dốt đúng là không có giá trị tồn tại!

Nghe thấy tên Cố Trường Bình, Tĩnh Bảo vội ngẩng đầu nhìn, bất ngờ thấy Cố Trường Bình cũng đang nhìn nàng, còn ra hiệu “bình tĩnh đừng nôn nóng”.

Tĩnh Bảo lập tức ổn định lại!

Cố Trường Bình đứng lên nói: “Lão Hầu gia, nam nữ khác biệt, vãn bối đưa các học trò đến tiểu sảnh uống trà.”

Định Bắc Hầu vốn xuất thân đại tộc, rất rõ quy củ, bèn cười nói: “Người đâu, dẫn Cố đại nhân đến tiểu sảnh uống trà, ăn chút điểm tâm.”

“Cố đại nhân gấp cái gì!”

Một giọng nói già dặn đột ngột vang lên: “Hôm khác yến tiệc ở Khúc Giang, dù sao cũng là xem mắt, chi bằng hôm nay mời vài vị giám sinh ra đây, để chúng ta xem thử hiện nay giám sinh của Quốc Tử Giám có phong thái thế nào!”

Nếu là người khác nói mấy lời này, Cố Trường Bình chắc chắn đã giận dữ bỏ đi, nhưng với người này thì chỉ có thể cười gượng.

Người nói không ai khác, là phu nhân Phương thị của cựu đại học sĩ Nội các Tông Lỗi.

Tông Lỗi từng là bạn học với Tô Thái phó, đáng tiếc chưa đến bốn mươi đã bệnh mất. Tính theo bối phận, Cố Trường Bình phải gọi ông là sư thúc, gọi Phương thị là sư thúc mẫu.

Từ sau khi chồng mất, Phương thị một mình chống đỡ gia nghiệp, tiếc là mấy đứa con trai không ai ra hồn, nhà họ Tông dần dần sa sút trên quan trường kinh thành.

Hôm nay bà dám mặt dày nói mấy lời đó, cũng là muốn tìm cho cháu gái một vị hôn phu tốt, để nhà họ Tông sớm khôi phục.

“Cố đại nhân, đừng do dự nữa, mời lên đây để các bà các cô chúng ta nhìn một chút, ta đảm bảo không ăn thịt đám học trò của ngài đâu!”

Lại một giọng nữ khác chen vào.

Phụ nữ nghe thấy giọng này ai nấy đều tỏ ra kính trọng; còn đám đàn ông thì ánh mắt đầy khinh bỉ.

Người vừa nói, là hổ cái nhà họ Diệp, Diệp thị! 

 
Bình Luận (0)
Comment