Ngươi nói họ Diệp tại sao lại đột ngột chen lời? Có hai lý do:
Thứ nhất, muốn xem cái người họ Tĩnh đó trông ra sao.
Thứ hai, muốn so hắn với Từ Thanh Sơn, kẻ dám nói ra lời ngông cuồng ấy với con gái nhà mình, không sợ gió lớn thổi rớt lưỡi à?
Cố Trường Bình liếc mắt nhìn Tô Bỉnh Văn, thấy người sau gật đầu, đành phải lớn tiếng nói: “Cao sinh, Tĩnh sinh, Từ sinh, Tiền sinh, Uông sinh, năm người các ngươi đại diện cho toàn thể giám sinh Quốc Tử Giám, dập đầu chúc thọ lão hầu gia một cái nữa đi.”
Chốn quan trường rất coi trọng mối quan hệ rối rắm giữa thầy trò, đồng niên, thân tình các loại. Cố Trường Bình có thể không nể mặt nhà họ Phương, nhưng nhất định sẽ nể mặt nhà họ Tô.
Tĩnh Bảo nhìn chằm chằm Cố Trường Bình một lúc, ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng.
Sao có thể trở mặt bán đứng bọn họ nhanh như vậy chứ?
Không phải đã nói là “hãy bình tĩnh đừng nóng vội” sao?
Ngay lúc ấy, Tiền Tam Nhất đột nhiên mở miệng hỏi: “Dập đầu thêm lần nữa có được phát túi tiền không?”
Định Bắc hầu ha ha cười lớn: “Giám sinh Quốc Tử Giám đọc sách vất vả, người đâu, mỗi người thêm một túi tiền thật dày nữa.”
Dày thật à?
Tiền Tam Nhất không nói thêm lời nào, kéo tay Uông Tần Sinh quỳ luôn xuống đệm.
Tên phản bội!
Tĩnh Bảo thầm chửi trong lòng, ánh mắt liếc sang Cao Mỹ Nhân, hy vọng người này có chút khí phách, có thể hét lên một câu kiểu như: “Phong thái của Cao gia đây đâu phải thứ thứ mà đám phàm phu tục tử các ngươi có thể đánh giá!”
Nhưng Cao gia sau khi chạm phải ánh mắt sâu thẳm như mực của Cố Trường Bình thì không dám thốt ra lời nào, ngoan ngoãn bước đến trước đệm, quỳ phịch xuống.
Cuối cùng, hắn còn không quên đào hố cho người khác, quay sang Tĩnh Bảo quát: “Ngươi còn ngây ra đó làm gì, đến lời tiên sinh cũng không nghe nữa à?”
Tĩnh Bảo tức đến phập phồng lồng ngực, nhưng đành cắn răng bước từ sau bình phong ra. Ngay lập tức, hai ánh nhìn sắc như dao lia đến.
“Thưa mẹ, là hắn!”
Diệp thị khoát tay ngăn con gái nói tiếp, ánh mắt lại sáng lên. Ngoài việc hơi gầy, hơi thấp, trắng hơn một chút thì thật sự cũng không kém gì Từ Thanh Sơn.
Đã đến nước này, Tĩnh Bảo cũng đành bình thản, không biểu cảm mà quỳ xuống.
Vừa quỳ xong, bên cạnh lại có người “bịch” một tiếng quỳ theo. Quay đầu nhìn thì chẳng phải Từ Thanh Sơn thì còn ai nữa?
“Tiểu sinh Tiền Tam Nhất!”
“Tiểu sinh Uông Tần Sinh!”
“Tiểu sinh Cao Triều!”
“Tiểu sinh Tĩnh Bảo!”
“Cháu trai Từ Thanh Sơn!”
“Cùng kính chúc lão hầu gia thọ tỷ Nam Sơn, phúc như Đông Hải!”
Nhân lúc năm người đang dập đầu, các quý phu nhân, tiểu thư trong sảnh bàn tán: “Nói về độ đẹp trai thì con trai Trưởng công chúa vẫn là đẹp nhất!”
“Tĩnh công tử cũng đâu kém, da đẹp, mắt to, thi thu còn đứng hạng hai đấy!”
“Về dáng vóc thì Từ Công tử là nhất rồi.”
“Uông công tử đến từ phương Nam, nghe nói gia sản rất lớn, lại còn thương vợ!”
“Tiền công tử mặt mũi tốt, sau này ắt sẽ phát tài.”
“Biết vài chữ thì dễ, nhưng nhìn thấu một người thì khó. Bao tên lưu manh mặt mũi sáng sủa lắm! Theo ta, người thật sự xứng với câu công tử như ngọc là Cố Tế tửu, còn năm người kia vẫn còn non lắm!”
Soạt soạt soạt, mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Cố Trường Bình.
Cố Trường Bình như thể không nghe thấy gì, cứ bình thản uống trà, đôi mày nhướn, môi mỏng mím chặt, cử chỉ tao nhã, lạnh lùng.
Nho nhã quân tử, mang phong thái thời Nguỵ Tấn.
Ngay cả Định Bắc hầu ngồi ở vị trí chủ tọa cũng thoáng giật mình, như thể nhìn thấy lại phong thái năm xưa của Cố Lục gia.
“Túi tiền đâu rồi, còn không mau đưa ra? Muốn gia đây quỳ đến bao giờ hả!” Cao Triều cất giọng sốt ruột.
Ánh mắt mọi người lại đồng loạt quay về phía hắn. Ai nấy đều thầm nghĩ: đúng là người ta nói đúng, so với Cố Tế tửu, đám giám sinh này còn non lắm, đến chút kiên nhẫn cũng không có.
Quản gia vội đưa túi tiền lên, quả nhiên nặng hơn lúc nãy khá nhiều. Năm người lại đồng loạt cúi người hành lễ rồi lần lượt rời khỏi hoa sảnh.
Tĩnh Bảo vừa mới bước chân qua bậc cửa thì bị ai đó kéo tay lại.
“Cầm lấy!”
Từ Thanh Sơn không để nàng từ chối, nhét túi tiền vào tay nàng, giọng bình tĩnh mà kiên định: “Đồ ẻo lả, tình cảm mà nhìn nhầm người thì chỉ có nước đi chết!”
Tĩnh Bảo: “…”
“Từ…”
Tĩnh Bảo còn chưa nói xong thì đã bị tiếng xướng lễ cắt ngang: “Vương phủ Vương Uyên, hoàng tử Phác Chân Nhân của Tô Lục quốc đến chúc thọ lão hầu gia!”
“Hai cái con rùa đen này cũng dám tới à!”
Sắc mặt Từ Thanh Sơn lập tức thay đổi, đẩy Tĩnh Bảo sang một bên, xắn tay áo toan xông lên, nhưng lại nghe giọng Cố Trường Bình hờ hững vang lên sau lưng: “Từ sinh!”
Từ Thanh Sơn khựng lại.
Phải rồi!
Hôm nay là đại thọ sáu mươi của ông nội, nửa kinh thành đều đang dõi theo. Mà mình cứ thế xông ra đánh người, một là bị thiên hạ chê cười, hai là khiến ông nội mất mặt!
Hắn nghiến răng, từ từ bước lên phía trước.
“Hôm nay là đại thọ của tổ phụ ta, hai vị không mời mà đến, không phải định phá rối đấy chứ?”
Không đánh thì thôi, nhưng lời cảnh cáo vẫn phải buông, đề phòng hai tên này gây chuyện lúc dâng lễ.
“Đâu dám, Thanh Sơn huynh!”
Vương Uyên cười cười, phất tay ra hiệu cho tùy tùng phía sau khiêng lên hai món đồ lớn:
Một là cây san gọi đỏ cao bằng người.
Một là vật trang trí bằng bạch ngọc cao bằng nửa người.
Đều là vật quý hiếm.
“Chúng ta tới chúc thọ lão hầu gia.”
Từ Thanh Sơn cười khẩy, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (không lý do mà tử tế, chắc chắn có âm mưu).
Hắn chặn ngay giữa đường không cho vào, không ngờ trong sảnh Định Bắc hầu lại từ tốn mở miệng: “Cần gì phải khách sáo thế, hai vị quý nhân, mời vào sảnh dùng trà.”
Tĩnh Bảo ló đầu nhìn vào, tinh mắt thấy lúc Định Bắc hầu nói câu này, thái dương giật mấy cái rõ mạnh.
Nữ nhân nội trạch đấu nhau bằng kiên nhẫn, nam nhân quan trường đấu nhau bằng da mặt.
Dù trong lòng Định Bắc hầu hận không thể đập chết hai tên kia một cái, ngoài mặt vẫn cười như gió xuân, cứ như đang nhìn cháu ruột.
Vương, Bộc hai người bước vào dâng lễ chúc thọ, nhận túi tiền xong cũng bò dậy khỏi đệm, tiến đến trước mặt Cố Trường Bình cung kính hành lễ.
Hai người này diện mạo đều không tệ, nhất là Phác Chân Nhân, môi hồng răng trắng, phong độ nhẹ nhàng. Giờ lại thêm kính trọng sư trưởng, lập tức thu hút được ánh mắt của không ít tiểu thư danh giá.
“Thật đáng thương, tuổi còn nhỏ đã phải xa xứ!”
“Nghe nói mấy năm rồi chưa được về Tô Lục.”
“Phận con tin, nào có thể tự quyết được!”
Trong tiếng xì xầm bàn tán, Cố Trường Bình đứng dậy, gật đầu với lão hầu gia đang ngồi ở vị trí chủ tọa: “Đám học trò nghịch ngợm, để ta dẫn chúng ra tiểu sảnh uống trà.”
Dứt lời, hắn liếc Tô Bỉnh Văn bên cạnh, rồi bước thẳng rời khỏi sảnh lớn.
…
Trong tiểu sảnh, bày sẵn trái cây và trà bánh.
Đám giám sinh ngồi vây quanh Cố Trường Bình, ai nấy cúi đầu giữ im lặng, đến cả Tiền Tam Nhất xưa nay ồn ào cũng không dám hó hé.
Nhưng không khí nghiêm túc ấy chỉ duy trì được nửa tuần trà thì có người đến mời Cố Trường Bình vào thư phòng.
Cố Trường Bình không thể từ chối, đứng dậy, nhìn lướt qua từng người một, trong lòng trỗi dậy một cảm giác bất an.
“Hôm nay là đại thọ của lão hầu gia, các ngươi muốn chơi thì cứ chơi, nhưng đừng gây chuyện, nghe rõ chưa?”
“Rõ!”
“Vương Uyên?”
Vương Uyên có phần kính sợ Cố Trường Bình, ngẩng đầu nở nụ cười rất tích cực: “Tiên sinh cứ yên tâm, dù ta có nghịch đến mấy, vẫn biết phân biệt phải trái!”
“Cao Triều?”
Cao Triều không nhúc nhích, liếc Tĩnh Bảo một cái, uể oải trả lời: “Biết rồi!”
Tĩnh Bảo: “…”
Ngươi đáp thì đáp, liếc ta làm gì?