Bữa tiệc tẩy trần ấy, ai nấy ăn đến nỗi bụng đầy thức ăn.
Tiệc tan, Lục thị gọi hai nàng con gái lại gần.
Với con gái lớn, bà nói: “Có khi điều tai nghe chưa chắc đã là thật, mắt thấy cũng chưa chắc đúng. Con nên tin tưởng vào huynh đệ trong nhà mình nhiều hơn, nó sẽ không khiến các con thất vọng đâu.”
Tĩnh Nhược Tố ngẫm nghĩ lời mẹ, cảm thấy dường như có ẩn ý. Lẽ nào A Bảo đến Tầm Phương Các không phải để tìm vui sap?
“Tỷ, tỷ đừng lo nữa. Kỳ thi mùa xuân này, đệ sẽ cho tỷ một lời giải thích.”
Nhớ đến lời A Bảo từng nói, Tĩnh Nhược Tố thở dài: “Thôi được, ta đành chờ vậy. Dù gì cũng chỉ còn hai tháng nữa.”
Lục thị quay sang con gái nhỏ thì nói: “Việc đầu tiên con phải làm là điều dưỡng thân thể cho tốt, rồi sinh thêm một đứa con nữa. Việc thứ hai, phải dạy dỗ con gái cho cẩn thận, giữ kỹ đồ hồi môn của mình, việc gì cũng phải có tính toán, chớ để bị Vệ di nương tính kế.”
Tĩnh Nhược Tụ nghe vậy, tim như thắt lại một nhịp. Vệ di nương chẳng lẽ to gan đến mức dám tính kế nàng sao?
Nhưng lời mẹ nói chắc nịch, bà là người từng trải sóng gió, xem ra về sau nàng phải đề phòng Vệ di nương nhiều hơn nữa.
Lục thị vì mệt mỏi sau chuyến đi xa nên không muốn nói nhiều thêm, bèn gọi Lý ma ma đến, để bà kể cho hai chị em nghe chuyện của Tĩnh Nhược Mi.
Nghe xong, hai chị em cũng giống như Tĩnh Bảo lúc trước, đều sững sờ đến ngây người.
Tĩnh Bảo hôm nay quả nhiên đến sớm, trong phòng trong chưa có ai.
Mở sách ra nhưng lòng lại không tĩnh xuống được. Việc lớn thế này, có nên nói với Uông Tần Sinh một tiếng không?
Nếu nói rồi, liệu có làm rối loạn tâm trí của hắn không?
Nếu không nói...
“Bộp” Tĩnh Bảo khép mạnh quyển sách lại, không nói chẳng phải là cách làm của nàng.
“A Nghiễn, đi xem Uông Tần Sinh đã đến chưa. Gặp được thì nói với hắn rằng, tan học ta sẽ đi cùng hắn.”
“Gia định làm gì vậy?”
“Ta không muốn mất đi người bạn này!”
A Nghiễn lập tức quay đi, không bao lâu sau đã quay lại: “Gia, không ổn rồi! Uông công tử và mấy người nữa bị chặn lại ngoài cổng.”
“Bị ai chặn?”
“Một là tiểu thư Cẩm Hương bá, còn người kia… thuộc hạ không nhận ra.”
“Là Diệp Quân Chỉ?”
Tĩnh Bảo ngạc nhiên: “Sao nàng ta lại đến nơi thế này?”
A Nghiễn nhìn gia nhà mình một cái: “Hắn cũng cải nam trang giống gia.”
Nữ cải nam trang?
“Ta phải đi xem mới được!” Tĩnh Bảo xốc áo định đi, nhưng bỗng dừng bước: “Không được, thêm chuyện chi bằng bớt chuyện, tốt nhất là ta đừng đi.”
Nàng lấy bút luyện chữ. Một tờ giấy viết xong, Uông Tần Sinh và ba người kia mới lững thững đến nơi.
Uông Tần Sinh vừa ngồi xuống đã thở dài: “Mẹ ơi, Diệp cô nương kia gan cũng lớn thật, dám cải nam trang mà vào đây. Nàng không sợ xảy ra chuyện sao?”
Tiền Tam Nhất cau mày: “Người đi bên cạnh Diệp Quân Chỉ là ai vậy?”
Từ Thanh Sơn nói: “Nhìn thấy quen quen.”
Cao Triều phe phẩy quạt, liếc nhìn Tĩnh Bảo một cái: “Cũng là nữ đó, quận chúa Trường An Lý Tân Huệ. Hai nhà họ trước đây thân thiết lắm. Nói về vai vế, nàng ta còn phải gọi ta là cữu cữu.”
Mọi người: “…”
Đến cả quận chúa cũng dám cải nam trang?
Mặt Tĩnh Bảo đầy tò mò: “Các ngươi còn chưa nói, họ đến Tầm Phương Các làm gì?”
Câu vừa dứt, mọi ánh mắt đều đồng loạt nhìn nàng.
Tĩnh Bảo ngơ ngác: “Nhìn ta làm gì?”
Uông Tần Sinh: “Họ đến tìm ngươi đó!”
Tiền Tam Nhất: “Thanh Sơn chặn họ lại rồi!”
Cao Triều: “Hai nàng giận điên lên!”
Từ Thanh Sơn: “Ngươi vô tội mà!”
Tĩnh Bảo: “…”
Vần cũng khớp thật đấy!
Tĩnh Bảo ho một tiếng: “Đa tạ bốn ngươi đã ra mặt giúp đỡ.”
Tiền Tam Nhất không thèm để ý: “Cao mỹ nhân, bên ngoài đang đồn Lý quận chúa muốn bàn chuyện hôn sự, nàng có ý trung nhân rồi chăng?”
Cao Triều: “Sao, ngươi có ý với nàng à?”
Tiền Tam Nhất giật mình: “Thôi đi, cả đời ta chẳng có hứng thú với nữ nhân. Ta sẽ lấy bạc làm vợ.”
Uông Tần Sinh: “Ta thấy nàng ấy có khi lại thích ngươi đấy.”
Bốp!
Một quả óc chó bay đến nện thẳng vào đầu Uông Tần Sinh.
Tiền Tam Nhất: “Ngươi học nhiều đến mức ngu người rồi đấy à!”
Uông Tần Sinh nước mắt lưng tròng: “Vậy sao nàng ấy cứ nhìn ngươi mãi?”
Nghe vậy, Cao Triều và Từ Thanh Sơn lập tức thấy có gì đó sai sai, bèn liếc Tiền Tam Nhất đầy nghi ngờ.
Tiền Tam Nhất nhìn người này rồi lại nhìn người kia, cuối cùng ôm đầu nói: “Là vì… ta nói chỉ cần mười lượng bạc, ta sẽ cho họ gặp Tĩnh Thất…”
“A a a a… đau quá!”
Một trận đòn hội đồng.
Tĩnh Bảo cũng không nhịn được, đá cho hắn hai cái thật mạnh!
Sau một hồi náo loạn, thấy giờ cũng không còn sớm, năm người ai về chỗ nấy, bắt đầu tập trung vào việc học.
Cát trong đồng hồ cát rơi lặng lẽ, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Cố Trường Bình.
Lúc này, Cố Trường Bình đang nói chuyện với Cẩm cô.
Vừa rồi mới nhận được tin: Quốc vương Tô Lục sẽ vào kinh bái kiến tân đế vào tháng Tư năm sau. Văn thư đã trình lên long án của hoàng đế.
“Cẩm cô, chuyện này tốt nhất nên giữ kín.”
“Tầm Phương Các người ra vào tấp nập, trong thành có chuyện gì, nơi đây sẽ là nơi biết đầu tiên. Chuyện Quốc vương Tô Lục vào kinh lớn đến vậy, e là không thể giấu được.”
Cố Trường Bình cũng biết là khó, chỉ có thể thở dài: “Giấu được ngày nào hay ngày ấy. Nếu thật sự không giấu được thì cũng là số phận.”
Cẩm cô nhìn hắn, lo lắng nói: “Gia, Quốc vương Tô Lục thật sự đến chỉ để bái kiến tân đế sao?”
“Cẩm cô đang lo điều gì vậy?”
“Ta chỉ sợ hắn đến là vì ngài. Người mà gia từng đả thương, là con trai ruột của hắn.”
Cổ họng Cố Trường Bình động vài cái, cười nhạt: “Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi.”
“Gia vẫn nên cẩn thận thì hơn!” Cẩm cô lo âu. Dù sao thì hiện giờ gia cũng không có chức quan gì trong triều.
“Không cần sợ!”
Cố Trường Bình vỗ vai Cẩm cô: “Ta đi đây.”
“Gia đi thong thả!”
Ánh trăng như tơ bạc rải đầy, lạnh lẽo như nước.
Cố Trường Bình rời khỏi viện, băng qua rừng rậm. Thấy đã muộn, sợ năm người kia đợi lâu, hắn lập tức rẽ qua đường tắt.
Nào ngờ đi được nửa đường, lại thấy hai tiểu quan tuấn tú bị năm sáu gã đại hán vạm vỡ bao vây.
Sau lưng đám đại hán là một tên béo phục sức xa hoa, bụng phệ.
“Hai ngươi lọt vào mắt ta rồi, nếu biết điều mà hầu hạ ta thật tốt, mỗi người sẽ được thưởng trăm lượng bạc.”
“Phì! Chúng ta không phải quan, càng không phải tiểu quan. Mau thả chúng ta đi!”
“Ôi chao, còn đòi thả? Có biết ai vừa ý các ngươi không? Gia ta là cháu ruột của Vương Quốc Công, là huynh đệ họ của Hoàng hậu đương triều. Theo gia, các ngươi sẽ được ăn ngon mặc đẹp, tiêu bạc cả đời không hết.”
Vừa nói xong, mấy tên đại hán lập tức nhào lên định bắt người.
“Vô lễ! Ta là người của phủ Cẩm Hương bá, còn đây là quận chúa Trường An. Còn không mau lui xuống!”
“Ha ha ha ha…”
Cả đám cười rộ lên.
Hai tên tên nhóc này không giả mạo ai không được, lại dám giả mạo quận chúa Trường An? Nàng ta là tiểu thư con nhà quyền quý, làm sao có thể đến nơi như thế này?
Tên béo phẩy tay: “Người đâu, trói hai tên lừa đảo này lại, l*t s*ch áo quần…”
“Ta xem kẻ nào dám? Cha ta là Ninh vương, các ngươi cũng dám động đến con gái Ninh vương sao?”
“Ta mặc xác ngươi là vương gì, dù có là con gái của Tĩnh vương, thì hôm nay gia ta vừa ý rồi, ngươi cũng phải theo. Bắt lấy!”
Vừa dứt lời, hai “tiểu quan” lập tức bị xách như gà, sợ đến tái mặt, vùng vẫy gào khóc: “Có ai không, cứu mạng! Cứu mạng với!”
“Họ Vương kia, ngươi dám động đến một ngón tay của ta, ta bắt cha ta giết sạch nhà ngươi… Buông ra… Buông ra, ta đúng là con gái của Ninh vương mà…”
“Buông họ ra!”
Cố Trường Bình từ trong bóng tối bước ra, ánh mắt lạnh lẽo như dao.