Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 306

 
Tên béo hoàn toàn không ngờ rằng ở nơi hẻo lánh thế này lại còn có người ẩn nấp: “Ngươi là cái thá gì?"

"Cố Trường Bình!"

Là Cố Trường Bình sao?

Sắc mặt tên béo thay đổi.
Nhưng thì sao?
Nếu là trước kia, gã còn kiêng dè đôi chút. Giờ thì...

Cố Trường Bình đến cái rắm cũng không đáng, lại còn dám xen vào chuyện của gã, đúng là chán sống rồi!

"Biết điều thì cút ngay, bằng không, tao giết luôn cả mày!"

Cố Trường Bình cúi người nhặt một cành khô dưới đất, ước lượng trong tay, ánh mắt lạnh lẽo lóe lên rồi lập tức ra tay.

Tên béo trợn trừng mắt, gào to: “Con mẹ nó, hôm nay ông cho mày chết ở đây!"

Vừa dứt lời, một gã lực lưỡng xông tới, mới chạm vào áo đã bị Cố Trường Bình quất một roi bằng cành cây, đau đến mức la hét thảm thiết.

Mấy gã còn lại lập tức ném hai tiểu quan xuống đất rồi vây lấy Cố Trường Bình. Hắn vung cành cây quất bên này một roi, bên kia một roi, cứ như đang chơi đùa.

Tên béo giận dữ gào lên: “Rút đao! Mau rút đao! Giết hắn! g**t ch*t hắn cho tao!"

Cố Trường Bình nhíu mày, tránh thoát mấy nhát đao chém tới liên tiếp.

Sau đó, hắn cúi rạp người, trượt tới cạnh tên béo, chộp lấy cánh tay gã rồi nhanh như chớp quật mạnh qua vai, ném thẳng xuống đất.

Thân thể nặng nề đập xuống phát ra tiếng "bịch" trầm đục.

"Rắc…" Thuận thế, hắn bẻ gãy xương cổ tay gã.

Tên béo gào lên một tiếng thảm thiết chói tai, lăn lộn trên mặt đất không ngừng.

Giữa tiếng la hét, Cố Trường Bình lạnh lẽo nói với hai người đang run rẩy sợ hãi bên cạnh: “Không mau chạy đi!"

Hai người liếc nhìn nhau, rồi nghe lời bỏ chạy.



"Không hay rồi! Không hay rồi!"

A Nghiễn lao vào nội đường: “Các vị gia, bên ngoài có rất nhiều người, bao vây kín cả Tầm Phương Các!"

Năm người trong phòng đồng loạt giật mình.

Cao Triều hừ một tiếng: “Trưởng công chúa không nhịn được, truy sát tới rồi sao?"

Từ Thanh Sơn thở dài: “Chắc là cha ta dẫn binh tới. Ông ấy đã nhịn ta lâu lắm rồi."

Tiền Tam Nhất và Uông Tần Sinh liếc nhau: “Không phải người của hai nhà chúng ta, hai nhà ta làm gì có thế trận lớn như vậy."

Tĩnh Bảo chợt nghĩ đến điều gì: “Tiên sinh đâu? Sao chưa thấy người đến?"

Vừa dứt lời, Tề Lâm lảo đảo chạy tới: “Không xong rồi! Gia nhà ta bị quan binh bắt đi rồi!"

"Cái gì?"

Từ Thanh Sơn bật dậy, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy hai bóng người lao ra ngoài trước hắn.

Nhìn theo bóng dáng thon gầy kia, hắn không khỏi giật mình:
Sao tên tên ẻo lả ấy lại chạy nhanh như vậy?



Người bắt Cố Trường Bình là Phùng Chương.

Phùng Chương cảm thấy mình đúng là xui tám kiếp, khó khăn lắm mới tới được Tầm Phương Các để vui chơi, thế mà lại đụng ngay vào một vụ đánh nhau đến mức tàn phế.

Càng chết nữa là, người bị đánh lại là cháu ruột của Vương Quốc công gia. Ai mà không biết họ Vương hiện tại quyền thế ngút trời, hậu cung tiền triều đều nằm trong tay họ?

Chớ nói gì khác, đến cả chó giữ cửa Vương phủ cũng kêu to hơn chó nhà khác vài phần.

Phùng Chương liếc mắt nhìn Cố Trường Bình, lòng thầm than:

Huynh đệ à, ra tay cũng ác quá rồi, đánh vài cái còn đỡ, chứ bẻ gãy cổ tay người ta, nhà họ Vương tha cho ngươi mới là lạ!

"Cố huynh, theo ta tới nha môn một chuyến đi!"

Cố Trường Bình hơi bình tĩnh lại: “Phùng đại nhân, ngài đã làm rõ đầu đuôi sự việc chưa?"

"Giờ đến nước này rồi, làm rõ hay không cũng chẳng khác gì."

Phùng Chương chỉ vào Vương Dương đang kêu gào khản cổ, hạ giọng nói: “Chỉ là làm cho có lệ, đến nha môn ta sẽ hỏi kỹ, huynh đệ, giúp ta một tay, ta cũng không đắc tội nổi với nhà họ Vương!"

Cố Trường Bình không trả lời.

Thấy thế, Phùng Chương biết hắn đã mềm lòng, vội cao giọng: “Người đâu, bắt kẻ hành hung đi!"

"Khoan Đã!"

"Khoan Đã!"

Hai tiếng quát vang lên cùng lúc.

Hai người đồng loạt dừng bước.

Phùng Chương quay đầu lại, trước mắt tối sầm.

Một kẻ là con trai độc nhất của phủ Trưởng công chúa, trời không sợ, đất không sợ;
Kẻ còn lại là Tĩnh Thất gia, trông yếu ớt mà lại dai dẳng nhất.

Hai tổ tông này đều có mặt, không ổn rồi!

Còn chưa kịp thở ra một hơi, bỗng ba người khác lại từ sau hai người đó bước ra. Phùng Chương liếc nhìn, chỉ muốn về nhà úp mặt vào lòng tiểu thiếp mà khóc lớn một trận.

Còn có cả cháu nội của Định Bắc hầu, con trai nhà Tiền thị lang nữa…

Xong mẹ nó rồi!

Chuyện này e là rắc rối to!

Cao Triều "bốp" một tiếng mở quạt: “Tiên sinh ta phạm lỗi gì mà ngươi muốn bắt người, Phùng Chương?"

Nghe xem! Nghe xem!
Tiên sinh ta!
Giọng điệu đúng là kiểu che chở hết mực!

Phùng Chương vội cười xòa: “Là thế này, Cố đại… Cố Trường Bình bẻ gãy tay của Vương Dương công tử, ta là quan phủ Thuận Thiên…"

"Tiên sinh là người đọc sách, xưa nay luôn biết luật giữ lễ, sao có thể tùy tiện bẻ tay người khác được, nhất định là có oan khuất. Ngài đã điều tra rõ đầu đuôi chưa, Phùng đại nhân?" Tĩnh Bảo lên tiếng cắt ngang.

Phùng Chương nhìn Tĩnh Bảo, vội quay đầu lại: “Cố Trường Bình, ngươi có oan khuất gì?"

Cố Trường Bình: “Họ trêu ghẹo người khác, còn định cướp người, ta vì cứu người mới buộc phải ra tay."

Phùng Chương: “Người bị trêu ghẹo đâu?"

Cố Trường Bình: “Ta bảo họ chạy trước rồi."

"Hắn nói nhảm! Hai người kia vốn là tiểu quan của Tầm Phương Các, ra ngoài bán thân, gia ta thấy họ không có khách, tội nghiệp, mới nói gọi họ đến hầu hạ!"

"Đừng nói nhảm với bọn họ!"

Vương Dương r*n r*: “Mau đi gọi Nhị thúc tới, nói có kẻ dám bắt nạt người nhà họ Vương, trời ơi đau chết mất rồi…
Cố Trường Bình, con rùa con do đàn bà nuôi, ngươi cứ đợi đấy, đợi người nhà họ Vương tới, ta sẽ lột da, rút gân ngươi…"

"Bốp...”

Cao Triều nhìn chằm chằm Vương Dương, giọng âm u: “Tên ranh, ngươi vừa mắng tiên sinh ta cái gì?"

Vương Dương vừa lĩnh một cái tát, tức đến phát điên: “Con rùa… nuôi bởi đàn bà…"

"Bốp...”

"Bốp...”

"Bốp...”

Cao Triều liên tiếp vả ba cái, gương mặt béo ục của gã lập tức sưng lên như đầu heo, miệng đang rên "á á" cũng biến thành "hừ hừ".

Tĩnh Bảo thầm khen một tiếng "hay", rồi quay đầu lạnh giọng quát với Phùng Chương: “Dù hai người kia có là tiểu quan, chỉ cần họ không đồng ý, thì đó là cưỡng ép! Tiên sinh ta ra tay cứu người, là hành động trượng nghĩa. Phùng đại nhân, chẳng lẽ ngài vì nhà họ Vương thế lớn mà khi dễ kẻ yếu?"

Mẹ kiếp…

Phùng Chương nghẹn một hơi trong cổ, suýt nữa tức đến ngất.

Lúc này, không biết ai la lên một tiếng: “Không xong rồi! Hộ vệ nhà họ Vương tới!"

Vương Dương lồm cồm bò dậy, ngẩng đầu nhìn, người tới là đường đệ hắn, Vương Uyên.

Hắn lao tới ngã rạp dưới chân Vương Uyên: “Đệ à, đệ phải làm chủ cho ca, Cố Trường Bình bẻ gãy tay ta rồi… đau quá… đau chết mất thôi…"

Nghe đến cái tên Cố Trường Bình, Vương Uyên lập tức bốc hỏa. Lại nhìn mấy người đứng phía sau hắn, thù mới hận cũ cùng lúc trào lên, lý trí hoàn toàn tan biến, lập tức chỉ tay vào Phùng Chương hét lớn: “Bắt tất cả lại, nhốt vào đại lao! Một tên cũng không được thả!" 

 
Bình Luận (0)
Comment