Phùng Chương sợ đến chết khiếp, vội xua tay: “Vương công tử, không thể làm vậy đâu, chuyện này...
Vương Uyên tung một cước đá bay ông ta: “Vương Uyên ta đã nói được thì phải làm được! Phùng đại nhân muốn giữ cái mũ quan của mình thì lập tức bắt người, phong tỏa Tầm Phương Các cho ta!”
Phùng Chương ấp úng: “Chuyện này...”
“Khoan đã!” Cố Trường Bình quát to: “Tay của Vương Dương là do ta bẻ gãy. Việc này không liên quan đến mấy người Cao Triều, cũng không liên quan đến Tầm Phương Các. Đừng làm liên lụy người vô tội.”
“Ai nói không liên quan!” Cao Triều gầm lên: “Tĩnh Thất, có liên quan đến ngươi không?”
Tĩnh Bảo giận dữ trả lời: “Có!”
“Từ Thanh Sơn?”
“Có!”
“Tiền Tam Nhất?”
“Có!”
“Uông Tần Sinh?”
“Nhất định có!”
Cổ họng Cố Trường Bình nghẹn lại.
Những lời này đâm thẳng vào lòng hắn, đau nhói nơi ngực.
Sống lại một kiếp, hắn tưởng mình đã sắt đá như thép, năm người này trừ Tĩnh Bảo đều là những kẻ hắn cố ý lôi kéo, không ngờ...
“Lui hết ra!” Cố Trường Bình nói.
“Thưa tiên sinh?!” Năm người đồng thanh kêu lên.
Đôi mắt dài sâu thẳm của Cố Trường Bình nheo lại: “Phùng đại nhân chỉ mời ta về điều tra, hắn không phải kẻ bất chấp lý lẽ, nhất định sẽ làm rõ chân tướng. Các ngươi cứ yên tâm.”
“Phải, phải, phải! Không thiên vị, tuyệt đối không thiên vị!” Phùng Chương cảm kích nhìn Cố Trường Bình. Nếu hai nhóm người này mà đánh nhau thật thì không phải chuyện đùa, nhẹ cũng bay mũ quan, nặng thì...
Cố Trường Bình gật đầu, ánh mắt thoáng lướt qua đám đông nhìn về phía Cố Dịch.
Cố Dịch cũng gật đầu với hắn, lặng lẽ rời đi.
“Phùng đại nhân, đi thôi.”
“Ai cho các ngươi đi hả?!” Vương Dương ôm cánh tay gãy, lảo đảo xông tới.
Cố Trường Bình nhìn hắn, ánh mắt lạnh dần: “Vương công tử còn chuyện gì?”
Vẻ mặt Vương Dương méo mó, ánh mắt đầy thù hận: “Cố Trường Bình, ta nói sai rồi. Ngươi không phải do đàn bà nuôi lớn, ngươi là đồ con của kẻ đổ bô trong cung sinh ra! Ngươi đừng hòng bước ra khỏi nha môn, ta phải giam ngươi cả đời, đồ đê tiện!”
“Vậy sao?”
Cố Trường Bình thở ra một làn sương trắng, nhấc chân đá thẳng vào hông hắn.
“Aaa...!”
Thấy Cố Trường Bình ra tay tàn độc, Vương Uyên lập tức nổi trận lôi đình: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, đánh cho ta!”
“Dám đánh tiên sinh ta hả?!” Từ Thanh Sơn nắm đấm tung thẳng ra: “Ông mày đập chết mẹ mày giờ!”
Từ Thanh Sơn đã ra tay, Cao Triều, Tiền Tam Nhất, Uông Tần Sinh đâu chịu ngồi yên, chẳng buồn gọi người hầu nữa, tự mình lao vào đánh.
Tĩnh Bảo lo bọn họ chịu thiệt, vội ra hiệu cho A Nghiễn. A Nghiễn nhận được lệnh chủ tử, bèn xông thẳng vào vòng vây hỗn chiến.
Tĩnh Bảo nghĩ mình không thể chỉ đứng nhìn, cũng muốn xông lên, nhưng vừa nhấc chân lập tức bị ai đó kéo áo lại.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bóng lưng vững chãi như núi của Cố Trường Bình đang chắn trước mặt nàng.
Cố Trường Bình quay đầu lại, ánh mắt lướt qua nàng, trầm giọng: “Ở yên sau lưng ta!”
“Tiên sinh?”
“Nghe lời!”
Tim Tĩnh Bảo nhói lên, còn rối loạn hơn cả Tầm Phương Các lúc này.
Phùng Chương thấy tình hình hoàn toàn mất kiểm soát, mặt xanh mét: “Các tổ tông ơi, đại gia ơi, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà!”
Nhưng chẳng ai thèm để ý đến ông ta.
Ai nấy đều đỏ mắt, nhất là Cao Triều và Vương Uyên, hắn một quyền, ta một đấm, chỉ mong nuốt sống đối phương.
Phùng Chương mồ hôi ướt trán, chạy tới trước mặt Cố Trường Bình, gào lên: “Trường Bình huynh ơi, huynh là ruột thịt của ta mà, huynh gọi một tiếng đi, đừng để chết người! Trên ta còn mẹ già, dưới có con thơ, cả nhà trông chờ vào cái mũ ô sa của ta!”
“Xin lỗi Phùng đại nhân!” Cố Trường Bình mỉm cười: “Ta cũng muốn hòa giải, chỉ là có con chó hoang cứ cắn không buông, vậy thì chỉ còn cách đối đầu thôi!”
Không khí như ngưng lại, từng tấc đều đông cứng, lộ ra sát khí như lưỡi dao sắc.
Phùng Chương ngây người nhìn hắn, trong lòng dâng lên một ý nghĩ:
Một người nho nhã như vậy, sao nói ra lời lại có thể mang sát khí đến thế?
“Vương gia đến rồi!”
“Người của Ngũ thành binh mã ti đến rồi!”
Phùng Chương nghe thấy, da đầu tê rần: Xong rồi, tiêu rồi, chuyện lớn rồi!
Khoan đã!
Người của Ngũ thành binh mã ti tới thì bình thường, sao cả Vương gia cũng đến?!
Ông ta còn đang nghĩ thì mấy chục thị vệ mang đao tràn vào, chia làm hai hàng bao vây toàn bộ nội đường.
Tất cả bị khí thế này dọa sợ, lập tức ngừng tay.
Ninh Vương chắp tay sau lưng bước vào, giữa lông mày có ba đường ngang, mắt rũ xuống. Tuy mặc áo quần bình thường, nhưng khí thế long tử long tôn vẫn không thể che giấu.
Vừa đứng vững, phía sau ông xuất hiện hai tiểu quan ngọc tuấn tú.
Đầy tớ của Vương Dương lập tức chỉ tay: “Công tử gia, là hai người này! Ngài nhìn xem, họ còn mặc đồ tiểu quan đây này!”
Vương Uyên đang định nói, thì bị ánh mắt sắc lạnh của Ninh Vương trừng một cái, lập tức câm họng.
“Huệ Nhi, là ai nói "ta mặc kệ ngươi là Ninh Vương hay Tĩnh Vương, dù ngươi có là Quận chúa Trường An, hôm nay gia ta đã để ý đến ngươi thì ngươi cũng phải hầu hạ"?
Tiểu quan cải trang Lý Tân Huệ nhướng mày, nhìn quanh một vòng rồi chỉ thẳng vào Vương Dương đang được đỡ: “Hắn!”
Phía sau Diệp Quân Chỉ xác nhận lại bằng ánh mắt, nói tiếp: “Không sai, là hắn!”
Nói xong còn thấy chưa đủ, bèn bồi thêm: “Vương gia, hắn còn muốn l*t s*ch bọn ta nữa!”
Lời vừa dứt, cả trời đất như chết lặng.
Tĩnh Bảo: “…Thì ra tiên sinh cứu họ!
Cao mỹ nhân: “…” Hai con yêu tinh hại người!
Từ Thanh Sơn: “…” May mà chưa chịu cưới về, nếu rước loại đàn bà này về thì có mà lật tung cả nhà họ Từ!
Tiền Tam Nhất và Uông Tần Sinh nhìn nhau: “…” Hai tổ tông này không phải đã đi rồi sao, sao lại quay lại?
Sao lại quay lại?
Thật ra là do Lý quận chúa vẫn canh cánh trong lòng, muốn tận mắt nhìn xem ai là người khiến Từ Thanh Sơn mất hồn mất vía, hai người lại lén quay lại.
Sợ bị phát hiện nên thông minh tự nghĩ cách đổi đồ với hai tiểu quan. Không ngờ hậu viện Tầm Phương Các quá rộng, đi quanh một vòng lập tức lạc đường, thế là đụng phải đám Vương Dương.
Lúc ấy Vương Dương vừa chơi xong một kỹ nữ, chưa đã thèm, muốn bắt chước đường đệ chơi mấy trò lạ.
Quận chúa và Diệp cô nương đều là tuyệt sắc, so với đám tiểu quan dính phấn hồng ở đây thì đúng là một trời một vực.
Vương Dương vừa thấy hai người lập tức như chó đói gặp xương thịt, mắt sáng rực, còn buông tay nổi sao? Còn màng đến ai là vương, ai là quận chúa chứ?
Giữa không gian chết lặng, một tiếng cười nhạt rợn người vang lên.
Là Ninh Vương.
Hắn liếc thị vệ phía sau, tên thị vệ lập tức bước lên hai ba bước, ánh mắt rơi vào tay còn lại của Vương Dương.
Sau đó…
Ra tay như chớp!
Rắc...!
Cổ tay còn lại bị vặn gãy sống.
Vương Dương thét lên một tiếng thảm thiết, rồi ngất xỉu tại chỗ.
Vậy là?
Cố Trường Bình bắt hắn làm rõ sự việc là vì tốt cho hắn?
Phùng Chương người run bần bật, thầm nghĩ: Hay là mình cũng học Vương Dương, giả chết cho xong...