"Tiểu Thất, Tiểu Thất?"
Lục Hoài Kỳ lao đến, nhìn Tĩnh Bảo từ đầu đến chân mấy lượt: “Tổ tông nhỏ của ta ơi, ngươi… dọa ta chết khiếp, hồn phách cũng bị ngươi làm cho bay mất rồi!"
Tĩnh Bảo thấy sắc mặt hắn trắng bệch, vội nói: "Là tiên sinh cứu ta!"
Lòng biết ơn trong tim Lục Hoài Kỳ khỏi phải nói, vội vàng đuổi theo, ôm quyền cảm tạ Cố Trường Bình: "Cố đại nhân, đa tạ ngài!"
"Gọi ta là Cố Trường Bình."
Lục Hoài Kỳ đâu dám thật sự gọi thẳng tên, cười cười: "Cố đại ca, đa tạ!"
Cố Trường Bình như vô tình liếc Tĩnh Bảo một cái: “Chỉ là việc nhỏ."
Lục Hoài Kỳ tinh mắt: “A, tai ngươi có máu kìa."
Cố Trường Bình sờ nhẹ: “Không sao, bị cành cây rạch trúng, tróc da một chút thôi, đã đóng vảy rồi."
Thái dương giật giật từng hồi.
Tĩnh Bảo nhìn Cố Trường Bình, hạ giọng thật thấp: "Vừa rồi người đổi tay kéo ta, là sợ ta thấy người bị thương sao?"
Không ai nghe thấy, lúc này Lục Hoài Kỳ đã nhiệt tình mời Cố Trường Bình đi cùng.
Cố Trường Bình không từ chối, chỉ nói chờ Ôn Lư Dụ tới.
Đang trò chuyện, Ôn Lư Dụ và A Nghiễn sóng vai bước tới, ánh mắt hai người đồng thời rơi lên người Tĩnh Bảo đang khoác áo khoác lớn.
Trong mắt đều mang theo hàm ý sâu xa.
Cố Trường Bình tiến lên một bước: "Giới thiệu một chút, đây là Ôn Lư Dụ, còn đây là Lục Hoài Kỳ, con út phủ Tuyên Bình Hầu."
Lục Hoài Kỳ hơi không chắc: "Ngài là…"
Ôn Lư Dụ: "Đúng vậy, kẻ từng bị cách chức vì tham ô. Lục thiếu gia, ngưỡng mộ từ lâu!"
Lục Hoài Kỳ thấy hắn lớn tuổi hơn mình, vội đáp lễ: "Ôn đại ca, vậy… chúng ta vào điện thôi!"
Ôn Lư Dụ hơi nhướn cằm với Cố Trường Bình, giọng đầy ẩn ý: "Thắp một nén hương, cũng gặp được người quen, thật có duyên!"
Lục Hoài Kỳ hồ hởi phụ họa: "Duyên phận, duyên phận!"
Ôn Lư Dụ cười: "Chỉ tiếc là chúng ta không được ai để tâm, chẳng ai quan tâm lạnh hay nóng."
Tĩnh Bảo vội vàng: "Ôn đại ca lạnh sao?"
Ôn Lư Dụ cố ý ôm lấy hai tay: "Lạnh thật!"
Tĩnh Bảo thấy Ôn Lư Dụ đã khoác đại phi bào mà vẫn kêu lạnh, ánh mắt liếc sang Cố Trường Bình, định cởi áo ra: "Tiên sinh, người…"
"Mặc vào."
Cố Trường Bình hơi nhướng mày, giọng mang chút nghiêm khắc. Tĩnh Bảo im lặng nhìn ngươi, ngoan ngoãn buông tay xuống.
Ôn Lư Dụ kêu lên: "Tĩnh Văn Nhược, người kêu lạnh là ta cơ mà!"
Tĩnh Bảo: "…"
Cố Trường Bình hừ: "Tĩnh Văn Nhược, bịt miệng hắn lại, lát nữa ta lì xì cho ngươi."
Tĩnh Bảo lập tức tươi cười rạng rỡ, nháy mắt với Ôn Lư Dụ: "Ôn đại ca hiểu chuyện chút nha. Lát nữa ta được lì xì, chia ngươi một nửa."
Ôn Lư Dụ: "…"
Tên ngốc này, có biết ta đang giúp ai không?
Thôi xong!
Tấm lòng lo chuyện bao đồng này, uổng phí rồi!
Bốn người vào đến trong miếu mới phát hiện trước lư hương đã có cả trăm người xếp hàng, chẳng biết còn cơ hội thắp nén đầu không.
Ôn Lư Dụ cười: "Lục thiếu gia, quyết thế nào đây?"
Lục Hoài Kỳ: "Đã đến thì cứ thuận theo đi."
Ôn Lư Dụ: "Lục thiếu gia dẫn đầu nhé!"
Thấy hắn nhường, Lục Hoài Kỳ cũng không khách sáo, đứng luôn vị trí đầu tiên.
Hắn đã quyết rồi, hôm nay thế nào cũng phải cầu Bồ Tát phù hộ hôn sự của hắn và Tiểu Thất thuận lợi.
Ôn Lư Dụ vỗ đầu Tĩnh Bảo: "Ngươi đứng sau ta. Cố Trường Bình, ngươi đi sau cùng."
Nói rồi, nhân lúc Tĩnh Bảo không chú ý, hắn nháy mắt với Cố Trường Bình: Xem ta đối với ngươi tốt chưa, đang tạo cơ hội cho đấy, còn bảo ta câm miệng, ngươi không thấy cắn rứt à?
Cố Trường Bình nheo mắt lại, lần đầu trong đời sinh ra ý định muốn chặt người này ra cho chó ăn.
Thời gian chờ đợi vừa nhàm chán vừa dài dằng dặc.
Đêm đông nơi rừng núi lạnh hơn trong thành rất nhiều, Tĩnh Bảo dù khoác phi bào của Cố Trường Bình, tay chân vẫn lạnh buốt, chỉ có thể giậm chân thổi tay liên tục.
"Còn lạnh sao?”
Giọng nam trầm thấp vang bên tai, tai Tĩnh Bảo đỏ bừng, ngoan ngoãn gật đầu.
"Đứng sát lại đây."
"Không, không cần đâu, ta còn chịu được, sắp đến lượt rồi."
Ôn Lư Dụ nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn hai người phía sau.
Cố Trường Bình bắt gặp ánh mắt hắn, thản nhiên làm động tác cắt cổ, là một lời cảnh cáo rõ ràng.
Ôn Lư Dụ bật cười, quay đầu đi.
Lục Hoài Kỳ quay lại: "Tiểu Thất, lò sưởi tay của ngươi đâu?"
Tĩnh Bảo nhăn mặt: "Lúc xe ngựa lao tới, bị rơi mất rồi!"
Lục Hoài Kỳ: "Không sao, ta làm cái khác cho ngươi!"
"Làm nữa ư?"
Ôn Lư Dụ cố ý nhíu mày: "Chẳng lẽ cái trước cũng là do Lục thiếu gia tặng?"
Lục Hoài Kỳ cười hì hì: "Tiểu Thất sợ lạnh, ta nhờ người công bộ làm một cái. Ôn đại ca, có cần làm một cái cho ngươi không?"
"Ta ư?"
Ôn Lư Dụ nhìn sang Cố Trường Bình, vẻ cợt nhả trên mặt hiện rõ rành rành.
"Thôi miễn, ta có nữ nhân sưởi ấm giường, đâu như ai kia, đêm nào cũng cô đơn lạnh giá, lòng lạnh, thân cũng lạnh."
Lục Hoài Kỳ tò mò: "Ôn đại nhân, ai kia là ai vậy?"
Ôn Lư Dụ gãi mũi, đánh trống lảng: "Trường Bình, hay để Lục thiếu gia làm giúp ngươi một cái?"
Cố Trường Bình chắp hai tay sau lưng, dáng đứng thẳng tắp: "Ngươi vừa nói gì? Ta không nghe rõ, nói lại lần nữa coi?"
Ôn Lư Dụ thầm nghĩ ta sống chán rồi hay gì mà nói lại, vội quay đầu cười với Lục Hoài Kỳ: "Hắn là bạn cũ của ta, nhìn đàng hoàng lắm, thật ra trong lòng đầy mưu kế."
Lục Hoài Kỳ: "Sao Ôn đại ca lại quen với hạng người như thế?"
Ôn Lư Dụ cười: "Không còn cách nào khác, ta mềm lòng mà. À, Lục thiếu gia, ở công bộ ngươi phụ trách mảng nào..."
Tĩnh Bảo nhân lúc hai người kia nói chuyện, len lén quay đầu, che miệng lại, hạ giọng: "Tiên sinh, sao Ôn đại ca giờ nói chuyện cứ như thần kinh, chẳng hiểu gì hết."
"Hắn bị bệnh."
Ba chữ, Cố Trường Bình thốt ra từng từ một, chân dịch sang bên, đứng cạnh Tĩnh Bảo, vai kề vai.
Dòng máu trong lồng ngực Tĩnh Bảo như chảy ngược, cảm giác âm ấm len lỏi khắp thân, chẳng còn thấy lạnh chút nào.
Hắn đứng cạnh nàng, chắn hết mọi cơn gió lạnh thổi tới.
…
Khi tiếng chuông canh Tý vang lên, cửa rào được mở, tiểu tăng theo lời phương trượng dặn, đếm đầu người từng người một, đúng một trăm người, dừng lại ở Cố Trường Bình.
Bốn người được vào trong thắp hương đầu tiên.
"Tiểu Thất, vận may của chúng ta thật tốt, mau, mau tranh lấy hương đi!" Lục Hoài Kỳ cười đến méo miệng.
Ôn Lư Dụ đắc ý: "Bồ Tát thấy ta thành tâm mà!"
Tĩnh Bảo thấy hai người kia tranh nhau lấy hương, cũng định chạy lên, nhưng liếc thấy Cố Trường Bình vẫn đứng yên tại chỗ: “Tiên sinh không thắp sao?"
Khóe môi Cố Trường Bình nhếch lên: "Ta chỉ đi cùng Ôn Lư Dụ thôi."
Tĩnh Bảo mím môi, quay đầu chen vào chỗ tiểu tăng, nhận lấy sáu nén hương, chia ba nén cho Cố Trường Bình, mỉm cười: "Hương đầu linh nghiệm tận ba năm đó, đã đến rồi, thắp một nén đi."
Cố Trường Bình: "…"
Tĩnh Bảo tươi cười nhìn hắn.
Nụ cười trong trẻo ấy, ẩn chứa tình ý lặng thầm dưới làn da thịt, chỉ dành cho riêng hắn.
Cố Trường Bình ngoan ngoãn nhận lấy hương.