Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 316

 
"Nhớ là tay trái chấm hương, tay phải cắm hương."

Tĩnh Bảo dặn dò xong, quay người cầm hương hơ lên lửa nến. Vừa mới hơ được một lúc, thì cây hương trong tay Cố Trường Bình cũng đưa tới.

Đầu hương chạm đầu hương.

Cố Trường Bình nhân ánh lửa quan sát kỹ khuôn mặt Tĩnh Bảo nước da trắng ngần, miệng cười tươi tắn, khói hương lượn lờ quanh người khiến nàng trông sáng sủa như ánh trăng treo giữa trời cao.

Hắn cứ nhìn mãi, nhìn đến thất thần, hương bén lửa mà vẫn chưa hay biết.

"Tiên sinh, cháy rồi kìa, mau dập đi!" Tĩnh Bảo nghi ngờ nhìn hắn.

Hắn vội thu ánh mắt, lắc nhẹ hương để dập lửa, rồi quay về phía trời xanh cúi lạy ba lạy, cắm hương vào lư.

Lúc này, người bên cạnh mới nâng hương lên quá đỉnh đầu, khép mắt lại, hơi ngẩng đầu, để lộ chiếc cổ trắng ngần như thiên nga.

Cố Trường Bình suýt nữa đã chạm vào.

Ý nghĩ ấy vừa lướt qua trong đầu, bèn tan biến vào từng tấc da thớ thịt.

Hắn thầm nhủ: Cố Trường Bình, ngươi lấy tư cách gì mà chạm vào nàng?

*

Hoàng thành, giới nghiêm nghiêm ngặt.

Cấm vệ quân chia từng đội mười hai người, tuần tra qua lại.

Vừa quá canh ba, hai cánh cổng thành dày nặng từ từ mở ra, hàng ngàn cấm quân nối đuôi nhau tiến ra ngoài, toàn thân mặc giáp trụ, lưng đeo trường kiếm. Đi đầu là thống lĩnh cấm quân Quách Trường Thành.

Hơn trăm quan viên triều đình đi phía sau, đều là quan ngũ phẩm trở lên.

Sau đám quan lại là các thành viên hoàng thất của Lý gia, các thân vương, quận vương đều mặc triều phục, trà trộn giữa đoàn người.

Cuối cùng là long liễn của hoàng đế xuất hiện.

Đoàn người rầm rộ đi thẳng đến Thiên đàn.

Năm Kiến Hưng thứ ba, mùng Một Tết, một buổi tế trời long trọng đang được cử hành…

*

Trong cung hoàng hậu.

Cung nữ thân cận hớn hở bước vào nội điện: “Thưa nương nương, phủ Quốc công vừa báo tin, hương đầu đã được dâng lên đầu tiên, tiếng chuông cũng do phủ ta gióng đầu tiên."

"A Di Đà Phật!"

Vương Hoàng hậu chắp tay lạy ba lạy, miệng tụng niệm: “Trời cao phù hộ cho Vương gia ta thuận buồm xuôi gió, phú quý trường tồn."

"Nương nương!"

"Còn chuyện gì nữa?"

"Nghe nói trên đường lên núi, vì gấp gáp, xe ngựa đâm vào người, có một cặp mẹ con… đã rơi xuống khe núi mà chết rồi."

"Chết thì chết thôi, có gì to tát đâu, cùng lắm bỏ ra ít tiền là xong."

Vương hoàng hậu bước ra cửa điện, nhìn lên bầu trời đen đặc ngoài kia.

"Hết hôm nay, nhà họ Vương ta không chỉ có hoàng hậu, mà còn có một thái tử. Đó là hoàng đế tương lai của Đại Tần, là chân mệnh thiên tử, là người được trời chọn."

"Chúc mừng nương nương! Mừng cho nương nương!"

Gương mặt Vương Hoàng hậu không giấu nổi vẻ đắc ý, bỗng dang rộng đôi tay, như muốn ôm trọn thiên hạ vào lòng.

*

Dâng hương, gióng chuông xong.

Cố Trường Bình thấy người trong chùa ngày một đông, bèn đề nghị nhanh chóng xuống núi. Khi vừa đi đến lưng chừng núi, bỗng vang lên tiếng khóc xé lòng, khiến người nghe cũng sởn gai ốc.

Thì ra, thi thể cặp mẹ con bị xe đâm đã được khiêng lên, đã tắt thở từ lâu, nằm thẳng đơ, trên người vẫn còn mặc áo bông mới tinh.

Người đàn ông ôm thi thể đứa bé rồi lại ôm thi thể người mẹ, một nam nhân to lớn là thế mà lại khóc như đứa trẻ, nước mắt tuôn như suối. Vài vị tiểu hòa thượng bên cạnh đang tụng kinh siêu độ vong linh.

Tĩnh Bảo nghĩ đến nếu không nhờ có Cố Trường Bình, e rằng mình cũng đã giống như cặp mẹ con kia. Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Tất cả xe ngựa đều phải dừng dưới chân núi, cớ sao người nhà họ Vương lại được phép lên tận đây? Thật là coi trời bằng vung!"

Sắc mặt Cố Trường Bình lạnh tanh, ánh mắt lẫn trong ánh đèn không thể nhìn rõ: “Thế nào là vương pháp?"

Tĩnh Bảo khựng lại.

"Quyền lực, mới là vương pháp!"

Cố Trường Bình bước đến gần người đàn ông: “Trước hết đưa người về đi, lát nữa người xuống núi đông, chỉ sợ càng khó mà chen qua."

Người đàn ông nước mắt đầm đìa, ngước mắt nhìn hắn, chụp lấy tay hắn, khóc không thành tiếng: “Ta đã nói đừng đi, nhưng nàng cứ nhất quyết đòi lên, bảo là muốn cầu Quan Âm ban con trai cho ta… đều là lỗi của ta… ta hại họ rồi, ta hại họ rồi!"

Cố Trường Bình: "Không phải ngươi hại họ!"

Người đàn ông: "Là ta, là ta hại họ…"

"Giờ không phải lúc để khóc. Ta đưa các người xuống núi!"

Cố Trường Bình cúi người, luồn tay qua lưng đứa bé, bế ngang lên. Hắn không hề kiêng kỵ chuyện đầu năm bế người chết.

"Mô Phật, cảm tạ thí chủ, Phật tổ nhất định sẽ phù hộ cho ngài." Một tiểu hòa thượng cúi người với Cố Trường Bình.

"Trên đời thật sự có Bồ Tát sao?" Cố Trường Bình cười nhạt.

Tiểu hòa thượng sững người.

Cố Trường Bình vẫn cười nhạt: “Nếu thật sự có, sao không phù hộ cho mẹ con họ? Chẳng lẽ Bồ Tát cũng sợ kẻ mạnh, ức h**p kẻ yếu?"

Tiểu hòa thượng nhìn hắn như thể đang nhìn quái vật.

Cố Trường Bình không nói thêm lời nào, bế đứa trẻ đi xuống núi.

Người đàn ông nhìn bóng lưng hắn, lau nước mắt một cái thật mạnh, cõng vợ mình lên lưng, loạng choạng đi theo.

"Thất gia, có cần ta giúp hắn không?" A Nghiễn hỏi.

Tĩnh Bảo lắc đầu: "Đó là thê tử kết tóc của hắn, không cần giúp, hắn tự gánh được. Ngươi theo tiên sinh đi, hỏi xem hắn cần giúp gì không?"

A Nghiễn khó hiểu.

Ôn Lư Dụ liếc nhìn Tĩnh Bảo, ánh mắt hiện lên chút tán thưởng, rồi chợt vụt tắt: “Câu đó ngươi còn chưa đủ tư cách để hỏi. Lục công tử, chi bằng ngươi cử người đi hỏi thì hơn?"

"Được!" Lục Hoài Kỳ trả lời ngay.

Lúc này A Nghiễn mới hiểu ra: Thất gia muốn hỏi Cố Trường Bình không phải cần giúp gì, mà là hắn định làm gì?

Nếu muốn đòi lại công bằng, e rằng sẽ đụng độ với phủ Vương Quốc công. Mà thân phận hiện tại của Cố Trường Bình… e là không đủ, dù phủ Tuyên Bình hầu cũng chỉ tạm đủ sức đối đầu.

Một lúc sau, Tuyết Thanh quay lại bẩm báo: “Thất gia, Ôn gia, Cố tiên sinh nói hắn chỉ giúp đưa thi thể về, cho vài đồng bạc, chuyện khác thì chẳng làm được gì."

Tĩnh Bảo nhanh mắt thấy Lục Hoài Kỳ và Ôn Lư Dụ cùng lúc thở phào nhẹ nhõm, lòng chợt hiểu ra: hiện tại phủ Vương Quốc công đã nắm trong tay quyền lực ngập trời!

Cố Trường Bình đưa thi thể đứa bé về nhà, lúc ấy trời đã hửng sáng. Hắn không về phủ, mà đi thẳng tới Tô phủ chúc Tết.

Đây là việc hắn làm mỗi năm vào mùng Một.

Tô Thái phó mặc áo quần mới, ngồi nghiêm chỉnh trong nội đường, bên cạnh là cha con Tô Bỉnh Văn và Tô Niệm Mai, ba đời đồng loạt ra nghênh khách.

Cố Trường Bình bước vào, quỳ xuống bồ đoàn, dập đầu ba cái.

Tô Thái phó đưa bao lì xì đã chuẩn bị sẵn, Cố Trường Bình nhận lấy rồi lại dập đầu ba cái nữa.

Đợi hắn dập đầu xong, Tô Thái phó đứng dậy nói: “Ngươi theo ta vào thư phòng."

Cố Trường Bình kính cẩn trả lời: “Vâng."

Vào đến thư phòng, nha hoàn dâng trà.

Tô Thái phó đi thẳng vào vấn đề: “Sau này ngươi có dự định gì?"

Cố Trường Bình: "Vẫn chưa nghĩ ra."

Tô Thái phó thở dài: “Ta sống đến chừng này tuổi, đã thấy quá nhiều thăng trầm. Ngươi giờ rỗi rãi ở nhà, chưa hẳn đã là chuyện xấu. Nhưng mà…"

Ông hàm ý sâu xa: “Ngươi còn trẻ, chẳng lẽ cả đời cứ để lãng phí như thế sao?"

Cố Trường Bình trả lời: “Thưa tiên sinh, con hiểu. Mọi chuyện đợi sau kỳ thi xuân sẽ quyết định."

Tô Thái phó: "Hôn nhân đại sự cũng nên cân nhắc, người sống không thể cứ mãi chìm trong quá khứ."

Ánh mắt Cố Trường Bình thoáng ngưng lại, rồi lại thả lỏng.

"Thưa tiên sinh, con đã bước ra rồi."

Hắn nói rất bình thản, nên Tô Thái phó cũng không nói gì thêm nữa. Đứa trẻ này thông minh phi thường, tâm tư kín đáo, mọi chuyện chỉ cần gợi mở là đủ.

Hai người im lặng uống trà, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân… 

 
Bình Luận (0)
Comment