Hạo Vương đẩy cửa bước vào, hành lễ từ xa.
“Học trò xin chúc Tết tiên sinh.”
Tô Thái phó thấy Hạo Vương vẫn mặc quan phục, biết hắn vừa từ nơi tế lễ chạy đến, bèn hỏi: “Đã dùng bữa sáng chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Ta cũng chưa ăn.” Cố Trường Bình bỗng lên tiếng.
Tô Thái phó lập tức sai người mang điểm tâm đến.
Lúc này, Tô Bỉnh Văn bước vào, báo trong cung ban thưởng, Tô Thái phó phải vội vã rời đi.
Tô Bỉnh Văn thấy hai người kia đang ăn cháo trắng với vài món mặn mà ăn rất ngon, bèn tức cười nói: “Không thể ăn sáng xong rồi hãy đến à?”
Không ai để ý đến hắn.
Tô Bỉnh Văn chỉ tay vào hai người kia, rồi ngồi bên cạnh uống trà cùng.
Hạo Vương ăn xong, lau miệng nói: “Hôm nay trong cung mở tiệc, mấy vị nương nương trong hậu cung đều sẽ tham dự. Ta đã dò hỏi rồi, Uyển Nhi cũng sẽ có mặt. Ta là thân vương, được phép mang theo một người vào cung. Trong hai người, ai đi với ta?”
“Ta không đi!”
Cố Trường Bình không đợi Tô Bỉnh Văn trả lời, đã nói tiếp: “Bỉnh Văn cũng không đi.”
Tô Bỉnh Văn và Hạo Vương nhìn hắn với vẻ khó tin.
Cố Trường Bình lấy khăn tay lau miệng, lạnh nhạt nói với Hạo Vương: “Ngươi cũng nên biết tránh điều tiếng, một là trong cung tai mắt nhiều, hai là thế lực nhà họ Vương đang lên.”
Khóe mắt Hạo Vương giật giật hai cái, sau đó nhìn sang Tô Bỉnh Văn.
Tô Bỉnh Văn nhìn lá trà trôi nổi trong chén, gật đầu: “Tử Hoài nói đúng, thêm chuyện chẳng bằng bớt chuyện.”
*
Vì mẹ con nhà đó, trong lòng Tĩnh Bảo cứ nghẹn lại, cả Tết không đi đâu, chỉ ru rú trong thư phòng đọc sách.
Vài ngày sau, có tin phủ Quốc công đã bồi thường cho nam nhân kia năm ngàn lượng bạc. Nhưng nam nhân đó không nhận bạc, nhất quyết đòi mạng đền mạng, bị mẹ mình tát cho ba cái, mắng là bất hiếu.
Cũng phải thôi.
Chết chẳng qua chỉ là một người vợ, một đứa cháu gái xui xẻo.
Con trai mình còn trẻ, lại có cả đống bạc, thiếu gì gái trẻ chẳng cưới được?
Tương lai vợ mới sinh cho một tên cháu béo khỏe, sống sung sướng biết bao!
Tĩnh Bảo nghĩ độc ác: Nếu người chết là con trai bà ta thì sao?
Mùng sáu tháng giêng, còn chưa đến giờ học, Tĩnh Bảo đã thu dọn đồ đạc lên trang viên nàng còn một chuyện quan trọng chưa làm.
*
Tại trang viên nước nóng.
Lý Mẫn Trí ngả người trên giường, địa long đốt nóng khiến nàng lơ mơ buồn ngủ.
“Thưa nương nương!”
“Chuyện gì?” nàng chẳng buồn mở mắt.
“Tĩnh Thất gia đến rồi ạ!”
Lý Mẫn Trí giật mình, bật dậy: “Người đâu, thay áo quần cho ta, mời Thất gia đến noãn các!”
“Nương nương, Thất gia là nam tử, noãn các là nơi…”
“Ngươi là nương nương hay ta là nương nương?”
“Vâng!”
Lý Mẫn Trí bước tới bàn trang điểm, lấy ra hai cây trâm ngọc, nhìn kỹ trong tay rồi nói với nha hoàn sau lưng: “Cài cái này đi!”
Tĩnh Bảo vừa bước vào noãn các, đã cảm thấy hơi nóng xộc thẳng mặt.
Quan lại quyền quý ở Kinh thành chỉ có số ít mới đủ điều kiện dùng địa long. Mà địa long cũng thường chỉ đặt trong phòng ngủ chính. Những nơi như noãn các thường chỉ đặt vài chậu than là cùng.
Đây lại chẳng phải vương phủ, mà chỉ là biệt viện, tên Hạo Vương này đúng là nhiều tiền quá đáng.
Uống xong nửa chén trà, Lý Mẫn Trí trang điểm rực rỡ bước ra.
Tĩnh Bảo vội vàng hành lễ, mỉm cười nói: “Đến xin nương nương chén trà uống.”
Lý Mẫn Trí cho các tỳ nữ lui, cũng cười trả lời: “Nơi ta thì có trà gì ngon, chỉ là ít bã trà thôi, Thất gia là người làm chuyện lớn, e không quen uống đâu?”
Tĩnh Bảo nghe xong, biết nàng đang trách mình không sớm đến thăm, vội cười làm lành: “Sao lại không quen, chủ yếu là Vương gia ở trong kinh, ta sợ làm phiền nương nương.”
“Hôm nay sao lại không sợ nữa?”
Tĩnh Bảo ngẩn người, rồi cười: “Vì nhớ, vì nghĩ, nên đành liều vậy.”
Lý Mẫn Trí bật cười, bước tới nhéo nhẹ má Tĩnh Bảo: “Miệng ngươi đúng là… ngọt đến chết người mà không đền mạng!”
Tĩnh Bảo cũng bật cười, lấy từ trong áo ra một chiếc vòng ngọc trắng: “Vật này là cha ta tìm được từ Tây Vực, là loại ngọc quý, ngọc thượng hạng. Ngọc cần người nuôi, để ta giữ cũng chỉ cất kỹ đáy rương. Chi bằng để nương nương nuôi giúp?”
Lý Mẫn Trí thấy lớp da vàng trên ngọc, biết đây không phải vật thường, bèn nói: “Vật của cha ngươi cũng nỡ đem tặng người khác à?”
“Tùy tặng ai thôi.”
Tĩnh Bảo ánh mắt sáng rực: “Người khác thì ta tiếc. Nhưng nương nương, ta chẳng tiếc gì cả.”
“Ta đã bảo miệng ngươi là ngọt chết người mà!”
Lý Mẫn Trí nhận lấy chiếc vòng, ngắm nghía một hồi mới nói: “Ta cũng có thứ muốn tặng ngươi.”
“Mau vậy đã lễ lại lễ rồi à?”
Tĩnh Bảo cố ý cười: “Nương nương ra tay, tất không phải hàng thường. Hôm nay ta lãi to rồi.”
“Ngươi đó… đồ oan gia!”
Lý Mẫn Trí lấy tay chọc trán Tĩnh Bảo, quay ra ngoài gọi: “Người đâu, mang đồ chuẩn bị cho Thất gia vào đây.”
Chốc lát sau, nha hoàn bưng vào một bộ bút mực giấy nghiên.
“Bộ văn phòng tứ bảo này là cha ta dùng hồi còn đi học thời ở Đại Tần, cũng mấy chục năm rồi. Để đó cũng chẳng dùng, ngươi lấy mà dùng đi.”
Lý Mẫn Trí cười nói: “Chúc ngươi năm nay thi xuân được đỗ cao.”
Tĩnh Bảo không khách sáo, nhận lấy ôm vào lòng: “Bá phụ nơi chín suối chắc chắn sẽ phù hộ cho ta.”
Lý Mẫn Trí ghé sát lại: “Thi xuân có kiểm tra người, ngươi đã chuẩn bị chưa? Qua cửa được không?”
“Chưa nghĩ ra chiêu mới, đành dùng cách cũ thôi.”
Lý Mẫn Trí bật cười không nhịn được: “Mặc vào rồi, nhớ dặn nha hoàn sửa lại kích thước phía dưới!”
Tĩnh Bảo đang uống trà, nghe xong động tác khựng lại giữa không trung.
Trước đây, lúc dưỡng thương ở trang viên nước nóng, Lý Mẫn Trí từng hỏi kỹ nàng chuyện trốn kiểm tra thân thể, bị ép quá nên đành kể hết.
“Nam nhân ấy à, chỉ khi đối mặt với nữ nhân mới như bị bơm hơi, càng lúc càng to. Ngươi cũng là một Hoa Mộc Lan, lăn lộn trong đám nam nhi, không ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy chứ?”
Tĩnh Bảo đỏ mặt đến mang tai, chỉ muốn tìm cái hố chui xuống.
Đúng là phụ nữ có chồng, miệng chẳng kiêng dè gì cả.
Dùng xong bữa trưa ở trang viên nước nóng, Tĩnh Bảo trở về.
Vừa đến trang viên, A Nghiễn đưa thư từ phủ Kim Lăng, là nhị tỷ Tĩnh Nhược Khê gửi đến.
A Bảo:
Tết an lành.
Tỷ ở Kim Lăng mọi việc đều ổn. Dù có lời ong tiếng ve, cũng là tai trái vào, tai phải ra. Tỷ sinh cho nhà họ Cao một cặp song sinh, sau lưng lại có muội và tỷ phu, nên vững tâm lắm.
Chỉ tội tỷ phu, bị kẹt ở giữa, khó xử trăm bề.
Muội đừng lo cho tỷ. Kỳ thi xuân sắp tới, hãy chuyên tâm đèn sách mới là chính đạo. Rằm tháng Giêng là sinh nhật muội, biết muội thích vàng bạc, như mọi năm gửi đến hai ngàn lượng bạc phiếu.
A Bảo, sinh nhật vui vẻ!
Nhị tỷ: Nhược Khê
Tĩnh Bảo đọc thư xong, chợt đứng bật dậy.
Nhị tỷ giấu buồn kể vui, nhưng giữa hàng chữ vẫn cảm nhận được cuộc sống ở Cao phủ chẳng còn như xưa, dù có tỷ phu che chở.
Chỉ là giờ nàng thực sự không rảnh lo chuyện đó. Đợi sau kỳ thi xuân, điện thí xong xuôi, nếu có thời gian, nàng sẽ đến Kim Lăng một chuyến vậy!