Quốc Tử Giám, đến cả không khí cũng như đông đặc lại.
Các giám sinh chỉ hận không thể đều treo đầu lên xà nhà, lấy dùi đâm vào xương, đến cả đi nhà xí cũng như cuốn theo một trận gió xoáy nhỏ.
Ngày mùng một tháng hai, toàn bộ giám sinh tập trung tại miếu Khổng Tử, do tân Tế tửu Thẩm Trường Canh dẫn đầu, mỗi người tay cầm một nén hương thơm dâng lên Khổng Tử, cầu xin người phù hộ để kỳ thi xuân được thuận lợi suôn sẻ.
Dâng hương xong, Thẩm Trường Canh quay người lại, nhìn từng gương mặt trẻ trung, đầy sức sống phía trước, hắng giọng nói: “Mười năm đèn sách, mỗi người các ngươi đều là một con ốc sên, từ dưới chân tường từng chút từng chút bò lên, qua năm cửa, chém sáu tướng, chỉ vài ngày nữa là các ngươi sẽ chạm tới đỉnh tường.
“Mà đỉnh ấy, là đỉnh cao của những kẻ đọc sách trong thiên hạ. Chúc mừng các ngươi, cũng chúc phúc cho các ngươi, đến lúc đề tên trên bảng vàng, đừng phụ chí khí thanh xuân của chính mình!”
Các giám sinh xúc động ngập tràn, thần sắc kích động, đồng thanh gọi vang: “Đến lúc đề tên trên bảng vàng, đừng phụ chí khí thanh xuân!”
“Đến lúc đề tên trên bảng vàng, đừng phụ chí khí thanh xuân!”
Tan hội sớm, các giám sinh lục tục trở về trai xá, sai tiểu đồng thu dọn đồ đạc.
Theo lệ thường của Quốc Tử Giám, trước kỳ thi mùa xuân sẽ không giảng dạy thêm. Những ai có nhà tại kinh thành đều được phép trở về, còn ai quê ở xa cũng không cần lo lắng, trong Giám vẫn cung cấp đầy đủ như cũ.
Chỉ trong chốc lát, Quốc Tử Giám gần như vắng hoe.
Đến giờ cơm trưa, hôm qua còn rộn ràng ồn ào trong trai đường, giờ chỉ còn vài giám sinh nhà ở nơi xa, gia cảnh lại nghèo khổ.
Trương Tông Kiệt ăn qua loa rồi rời khỏi nhà ăn, đang trên đường trở về thì có một người đột ngột bước ra từ bên hông, mặc áo gấm thượng hạng.
“Trương công tử, có thể mượn một bước nói chuyện không?”
Trương Tông Kiệt lập tức cảnh giác: “Ngươi là ai?”
“Người nhà họ Vương.”
...
Tại Tùng Hạc Lầu, người đông như nêm, một bàn khó cầu.”
Tình cảnh huy hoàng ấy đã bắt đầu từ lúc tân hoàng lên ngôi, chỉ vì ba chữ “Tùng Hạc Lầu” là do đương kim Thái tử khi xưa đích thân viết xuống.
Trong gian phòng hạng nhất mang tên chữ Thiên số một.
Trương Tông Kiệt nhìn hai người trước mặt, nịnh nọt: “Vương công tử tìm ta có việc gì?”
Vương Uyên chỉ: “Ngồi đi!”
Trương Tông Kiệt sợ sệt chỉ dám ngồi nửa mông.
Vương Uyên lườm hắn khinh bỉ: “Vị này là đường ca của ta, chính hắn mới là người muốn gặp ngươi.”
Trương Tông Kiệt lập tức đứng bật dậy, chắp tay thi lễ với Vương Dương: “Bái kiến Vương đại công tử. Có gì xin ngài cứ nói, đừng khách sáo với ta.”
“Ăn trước đã.”
Vương Dương liếc mắt ra hiệu cho mỹ tỳ đứng sau, nàng lập tức tiến lên, một miếng rượu một miếng đồ ăn đút cho hắn.
Trương Tông Kiệt khóe mắt co giật, thầm nghĩ: Người có tiền quả là sống sướng, dù có cụt cả hai tay cũng chẳng ảnh hưởng gì đến sinh hoạt.
Sợ bị người ta coi thường, hắn chỉ gắp vài đũa cho có.
Cơm no rượu say, Vương Dương ho vài tiếng, bèn có người tiến vào dọn sạch đồ ăn, mỹ tỳ dâng trà hảo hạng lên, khép cửa lui ra.
Vương Dương mở lời: “Gọi ngươi đến, là muốn ngươi giúp ta một việc.”
“Ngài cứ nói!”
“Ta muốn báo thù một người.”
“Ai ạ?”
“Cố Trường Bình.”
Trên mặt Trương Tông Kiệt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, còn chưa kịp nói gì thì Vương Dương đã nói tiếp: “Ngươi nghĩ cách hẹn hắn ra ngoài cho ta.”
“Ta...”
Trương Tông Kiệt lộ vẻ khó xử.
Tuy nói hắn là học trò của Cố Trường Bình, nhưng Cố Trường Bình từ trước đến nay vốn chẳng hay trò chuyện với hắn, lại còn vì chuyện hắn từng hạ thuốc Tĩnh Thất trong kỳ thi mùa thu mà từng âm thầm cảnh cáo.
Giờ hắn biết làm sao hẹn người ta ra ngoài đây?
Vương Dương thấy hắn do dự, hai hàng lông mày hình chữ bát dựng đứng: “Sao nào? Không sai khiến được ngươi à?”
“Đâu dám, đâu dám!”
Trương Tông Kiệt vội vàng cười làm lành: “Ta chỉ muốn hỏi, Vương đại công tử hẹn Cố Trường Bình ra là định làm gì?”
“Làm gì hả?”
Vương Dương vỗ mạnh hai tay lên bàn, nghiến răng ken két: “Giết hắn!”
Nếu không phải tên đó xuất quỷ nhập thần, lại còn có Tề Lâm và Cố Dịch ngày đêm kè kè bên cạnh, hắn đã ra tay từ sớm rồi.
Ban đầu còn định ép Cố Trường Bình ra mặt thông qua nhà họ Tô, nhưng ông lão nhà họ Tô dù sao cũng là tiên sinh của hoàng đế, lỡ xảy ra chuyện có khi lại liên lụy đến nhà họ Vương. Bởi thế hắn và Vương Uyên bàn bạc lại, quyết định ra tay từ chỗ Trương Tông Kiệt.
Còn lão già Ninh Vương...
Chờ đến khi thúc phụ dâng sớ xin cắt phiên rồi, sẽ tính sổ sau!
Trương Tông Kiệt nghe đến đây, sợ đến mặt cắt không còn giọt máu.
Kỳ thi mùa xuân sắp tới rồi, thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, chuyện giết người mà lỡ dính líu đến mình, e là mười năm đèn sách sẽ uổng phí cả.
Vương Uyên đá nhẹ vào chân Vương Dương dưới gầm bàn.
Thô lỗ quá!
Cách làm cũng sai!
Vương Dương đá trả một cái: Ngươi chê ta thô lỗ thì tự đi mà làm!
Vương Uyên hắng giọng: “Trương Tông Kiệt, ngươi có biết Tiền Tam Nhất, Tĩnh Thất bọn họ hiện giờ đang ở đâu không?”
Trương Tông Kiệt kinh ngạc nhìn hắn, lắc đầu.
“Theo như ta biết, Tiền Tam Nhất, Từ Thanh Sơn, Cao Triều, Uông Tần Sinh hiện giờ đều ở trên trang viên của Tĩnh Thất.”
“Hả?”
“Hơn nữa, Cố Trường Bình cũng ở đó!”
Vương Uyên ghé sát lại, cười nhạt: “Nào, đoán thử xem bọn họ tụ tập ở đó để làm gì?”
Sắc mặt Trương Tông Kiệt lập tức thay đổi.
Còn làm gì nữa!
Tất nhiên là Cố Trường Bình đang bí mật dạy bọn họ ôn thi rồi!
Vương Uyên liếc mắt nhìn sắc mặt trắng bệch của Trương Tông Kiệt, từ tốn dụ dỗ: “Theo lý mà nói, lần này trạng nguyên chắc chắn sẽ là ngươi, tránh cũng không tránh được. Nhưng bây giờ thì sao… Cố Trường Bình tam nguyên liên tiếp, là người đầu tiên trong triều Đại Tần, trong số các tiên sinh ở Quốc Tử Giám hắn xưng nhì thì chẳng ai dám xưng nhất.”
“Với bản lĩnh của Cố Trường Bình mà âm thầm dạy bọn họ, người khác ta không dám nói, nhưng riêng Tĩnh Thất và Tiền Tam Nhất chắc chắn sẽ nằm trong tam giáp.
“Chậc chậc... lỡ như Cao Triều mà cố gắng thì ngươi ngay cả tam giáp cũng đừng mơ.”
Hắn càng nói, sắc mặt Trương Tông Kiệt càng u ám, gần như như người chết.
“Ngươi và bọn họ không giống nhau. Bọn họ có tiền có thế, gia thế đủ để hiến chức làm quan, khoa cử chỉ là tô điểm thêm cho đẹp. Còn ngươi thì không, ngươi chỉ có thể dựa vào việc thi vào tam giáp, vào được Hàn Lâm viện thì mới lọt được vào mắt hoàng thượng.”
Vương Uyên cầm chén trà, thong thả nhấp một ngụm: “Nếu lại thêm sự nâng đỡ từ nhà họ Vương ta nữa… Trương Tông Kiệt à, xem ngươi có biết nắm lấy cơ hội hay không thôi!
Hai tay Trương Tông Kiệt siết chặt thành nắm đấm.
Hắn đọc sách như điên, dậy sớm hơn ai hết, ngủ muộn hơn tất cả, chỉ để vào được tam giáp, sau đó vinh quy bái tổ, nở mày nở mặt, khiến đám dân làng khinh thường người nghèo phải quỳ rạp dưới chân mình.
Nào ngờ chỉ một động tác nhẹ nhàng của Cố Trường Bình thôi, đã đủ khiến giấc mộng của hắn tiêu tan.
Cái thế đạo này thật chẳng công bằng gì cả!
Hắn hận lắm!
Trầm mặc hồi lâu.
Ánh mắt Trương Tông Kiệt lóe lên tia lạnh lẽo: “Các người động đến Cố Trường Bình, sau này Cao Triều, Từ Thanh Sơn bọn họ chẳng lẽ không báo thù thay hắn?”
Vương Uyên và Vương Dương liếc nhau, rồi ánh mắt sâu xa rơi lên mặt Trương Tông Kiệt.
Hắn tránh khỏi ánh mắt Vương Uyên: “Cố Trường Bình vốn sống khiêm tốn, không kết thù nhiều, nếu hắn chết, người ta sẽ lập tức nghĩ tới mối ân oán giữa Vương đại công tử và hắn mấy hôm trước. Như vậy là hạ sách.”
Vương Uyên hỏi: “Vậy ngươi có kế gì hay?”
“Mưu định rồi mới động!”
Trương Tông Kiệt suy nghĩ rồi nói: “Đã không ra tay thì thôi, ra tay thì phải một đòn chí mạng, khiến đối phương không bao giờ ngóc đầu dậy được.”
Vương Uyên và Vương Dương nhìn nhau không nói nên lời.
Kẻ đọc sách mà đã giở thủ đoạn ra thì ai cũng phải chào thua!