Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 338

 
Ngày mùng hai tháng hai, rồng ngẩng đầu.
Là ngày tốt để ăn tiệc chia tay.

Trang viên giết gà mổ dê, gói bánh chẻo nhân thịt heo với rau tề. Nồi bánh đầu tiên vừa vớt ra, thơm nức mũi, khiến Tiền Tam Nhất vội vã chụp lấy một cái nhét vào miệng, nóng đến mức nhăn nhó đau đớn mà vẫn không nỡ nhả ra.

Uông Tần Sinh thấy thế cũng chạy vào bếp lấy một cái, vừa đưa lên miệng thổi thổi thì Từ Thanh Sơn cúi đầu, há miệng, một miếng rơi gọn vào bụng hắn.

“Á á á, súc sinh!”

Uông Tần Sinh tức đến mức hiếm khi chửi thề, lôi từ trong áo ra một lượng bạc ném cho Tiền Tam Nhất: “Giữ hắn lại giùm ta!”

Tiền Tam Nhất nhận được bạc lập tức quấn lấy Từ Thanh Sơn, vừa đấm vừa ôm, miệng còn la lên: “Mau đi lấy đi! Hắn như con trâu hoang ấy, ta không giữ nổi đâu!”

Uông Tần Sinh lao vọt vào bếp, lại chộp lấy một cái bánh rồi chạy ra. Ai ngờ vừa chạy được mấy bước thì trượt chân, chiếc bánh nóng hổi vẽ thành một đường cong trên không trung, bẹp một cái rơi trúng ngay vai Cao Triều.

Cao công tử phong thần tuấn tú, tiên khí mờ mịt, quay đầu liếc một cái, nhặt lên bỏ vào miệng nhai nhóp nhép, còn làm bộ bình phẩm: “Hương vị không tệ. Thịt ít đi một chút, rau nhiều hơn chút nữa thì sẽ thơm hơn!”

Cảnh tượng ấy khiến Tĩnh Bảo vừa bước ra khỏi phòng phải ngây người.
Còn tiên khí cái gì chứ?
Rõ ràng là ngốc nghếch vô đối.

Lúc này, trù nương bưng một mâm bánh ra, Uông Tần Sinh chộp lấy một cái định cho vào miệng thì bị bà nhanh tay giật lại.

Từ Thanh Sơn thoát được khỏi Tiền Tam Nhất, cũng nhào tới giành.
Tiền Tam Nhất và Cao Triều hứng thú nhập cuộc chiến tranh bánh.

Trù nương sợ run tim liếc nhìn Thất gia nhà mình, chỉ thấy khóe môi Thất gia nhếch lên cười, từ từ xắn tay áo, có vẻ cũng định tham gia cuộc chiến.

Xong rồi!
Đọc sách đến phát điên rồi!
Còn là con cháu thế gia gì chứ!

“Tiên sinh tử tới rồi!”

Cả năm người đồng loạt dừng tay.

Uông Tần Sinh “gào” lên một tiếng, bật khóc: “Tiên sinh, người nhất định phải thay trời hành đạo, đánh gãy từng cái móng chó của bọn họ! Ta, ta đến một miếng cũng chưa kịp ăn!”

“Phụt!”

Từ Thanh Sơn không nhịn được phun bánh trong miệng ra, phun thẳng vào mặt Uông Tần Sinh.

Tĩnh Thất ở bên cạnh hờ hững đâm thêm một nhát: “Được rồi, lần này coi như ăn được rồi đấy!”

“Oa oa!”

Uông Tần Sinh khóc lóc bi thảm đến không thể tả!

Cố Trường Bình đứng nhìn năm người trước mặt, lòng đầy xúc cảm:
Ta còn chưa bị năm tên này chọc cho tức chết, đúng là kỳ tích rồi.

Lặng lẽ tiêu hóa “kỳ tích” do mình tạo nên, hắn nói: “Các ngươi theo ta vào đây.”

Năm người lần lượt quỳ gối trên bồ đoàn.

Cố Trường Bình lần lượt nhìn qua từng người: “Trước khi rời khỏi trang, ta có vài lời muốn dặn dò. Uông Tần Sinh.”

Uông Tần Sinh lau nước mắt nơi khóe miệng: “Tiên sinh!”

Cố Trường Bình thở dài: “Ngươi học đến mức này đã là tận lực rồi. Trong năm người, tư chất ngươi là kém nhất, nhưng lòng lại trong sáng nhất. Thế gian đầy rẫy những điều mưu mô xấu xa, người hiểm độc cũng không ít. Sau này làm gì cũng nên cẩn trọng hơn một chút.”

“Tạ ơn Tiên sinh dạy bảo!”

Nói xong, Uông Tần Sinh dập đầu ba cái trước Cố Trường Bình.

“Tiền Tam Nhất!”

“Học trò có mặt!”

Cố Trường Bình đứng lên, đặt tay l*n đ*nh đầu hắn: “Nếu có thể chia một phần tâm cơ của ngươi cho Uông Tần Sinh thì tốt rồi.”

Tiền Tam Nhất cười: “Chia cho hắn, hắn vẫn cứ ngốc thôi.”

Cố Trường Bình nói: “Người quá thông minh, thường chẳng sống thọ.”

Tiền Tam Nhất nghẹn lời.

Cố Trường Bình tiếp tục: “Tiền là thứ tốt, nhưng cũng chỉ là vật chết. Đừng để nó dẫn dắt cả đời ngươi. Trên đời này còn có những thứ quan trọng gấp trăm lần, gấp ngàn lần tiền bạc.”

“Tạ ơn Tiên sinh dạy bảo!”

Khi dập đầu, trong mắt Tiền Tam Nhất hiện lên sự hoang mang: Còn có thứ quan trọng hơn tiền sao? Là gì vậy?

“Từ Thanh Sơn!”

“Học trò có mặt!”

Cố Trường Bình mấp máy môi, thở dài: “Ngươi nói người nhà họ Từ các ngươi chết nơi sa trường, lấy da ngựa bọc thây là định mệnh? Ngươi có biết còn một loại ‘định mệnh’ khác, cũng là kết cục của võ tướng không?”

Từ Thanh Sơn nhíu mày.

Cố Trường Bình cúi đầu nhìn hắn: “Ngươi có biết vì sao phụ mẫu ngươi không mang ngươi theo bên mình không?”

Từ Thanh Sơn: “Ta biết, cha từng nói rồi, là không nỡ để ta chịu khổ.”

Cố Trường Bình lắc đầu: “Là để kiềm chế cha mẹ ngươi.”

Người không phải hoàng tộc mà lại nắm trọng binh trong tay, không hoàng đế nào yên tâm được.
Chết trận là định mệnh của võ tướng;
Chim hết thì cung tàn cũng là định mệnh của võ tướng!

Nghe tới đây, Từ Thanh Sơn ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn Cố Trường Bình.

Hồi lâu sau, hắn cúi đầu dập ba cái, trán chạm đất nghe rõ từng tiếng “bộp bộp”.

“Cao Triều!”

“Học trò có mặt!”

Cố Trường Bình: “Sinh ra trong gia đình đế vương là may mắn của ngươi, cũng là bất hạnh. Là con trai duy nhất của phủ Trưởng công chúa, không dễ đâu. Ngươi có thể tùy hứng một thời gian, nhưng không thể tùy hứng cả đời. Đến lúc trưởng thành rồi!”

Yết hầu Cao Triều động: “Tiên sinh, thế nào là trưởng thành?”

Cố Trường Bình xoa nhẹ đầu hắn, nói: “Trưởng thành là khi trên mặt ngươi không hiện rõ vui giận, trong lời nói không lộ buồn vui. Biết điều gì nên làm, điều gì không nên; biết cái gì nên cầu, cái gì nên buông; biết khi nào tiến, khi nào lùi.”

Cao Triều nhẹ nhàng nói: “Thâm sâu quá, con nghe không hiểu!”

“Không sao, sau này ngươi sẽ hiểu.”

Cố Trường Bình thu tay lại, xoay người: “Tĩnh Văn Nhược!”

Cuối cùng cũng đến lượt ta rồi.

Tĩnh Bảo nghiêm túc gật đầu: “Tiên sinh!”

Cố Trường Bình trầm mặc như đang cân nhắc nên mở lời thế nào.

Tĩnh Bảo sốt ruột: “Tiên sinh cứ nói thẳng!”

“Ngươi… cố lên!”

Tĩnh Bảo: “…”
Vậy là xong sao?

Còn ngập ngừng mãi?

Dựa vào đâu mà bọn họ thì lời lẽ dạt dào, đến lượt mình lại gọn lỏn vài chữ?

Cố Trường Bình phớt lờ vẻ mặt kinh ngạc của nàng, cao giọng: “Hôm nay cho phép các ngươi uống vài chén rượu. Người đâu, dọn cơm!”

Duyên phận giữa người với người thật kỳ diệu.

Lúc học cùng nhau thì chê qua chê lại, nhưng đến lúc chia ly lại thấy lưu luyến không rời.

Dù rằng… bọn họ chỉ là trở về nhà ở kinh thành mà thôi.

Uống vài chén vào, Uông Tần Sinh là người đầu tiên lau nước mắt nói: “Sang xuân nếu thi không đỗ, ta sẽ về phủ Kim Lăng; nếu đỗ, có lẽ cũng xin đi làm quan bên ngoài.”

Nghe hắn nói vậy, Tĩnh Bảo cũng bắt đầu hoang mang.

Còn mình thì sao?

Sẽ tiếp tục ở lại kinh thành, hay là về phương Nam?

Ở lại kinh thành, thì cái mớ hỗn độn ở phương Nam phải tính sao?

Mà nếu về phương Nam…

Nangf lặng lẽ liếc nhìn Cố Trường Bình.

Còn hắn thì sao?

“Ta có lẽ… cũng sẽ về phương Nam!” Giọng nàng mang theo một chút mũi nghẹn ngào.

Nghe đến đó, mắt Từ Thanh Sơn tối sầm lại.

Phải rồi!

Nhà hắn ở phương Nam, sớm muộn gì cũng về thôi.
Từ nay đường xa núi cao, khó mà gặp lại…
Vậy ta phải làm sao?

“Ẻo lả, ngươi ở lại kinh thành làm quan không tốt sao?”

Tĩnh Bảo liếc Cố Trường Bình, nhắm mắt lại, lúc mở ra thì cảm xúc đã nhạt đi nhiều.

Nàng nâng chén rượu: “Tạm không nói chuyện tương lai, chỉ nói hiện tại. Hiện tại ta kính Tiên sinh và bốn vị huynh đài một chén. Chúc Tiên sinh thân thể khỏe mạnh; chúc các huynh thi cử thuận lợi, đỗ cao bảng vàng!”

“Cao bảng vàng!”
“Cao bảng vàng!”
“Cạn chén!”
“Cạn chén!”

Cố Trường Bình thấy năm người kia bỏ lại mọi phiền muộn sau lưng, chân mày đang nhíu cũng dần giãn ra.

Gió xuân đắc ý ngựa phi nhanh, một ngày dạo khắp Trường An hoa nở!

Thời tuổi trẻ oanh liệt ấy, hắn cũng từng có… 

 
Bình Luận (0)
Comment