Nói gì cơ?
A Man thẳng lưng, ưỡn ngực ra: “Ta biết chủ tử nhà ngươi là người cực kỳ tốt, cực kỳ tốt, cực kỳ tốt! Nhưng người tốt làm việc cũng phải có chừng mực, ngươi nói có đúng không?”
Thì ra là vì chuyện này!
Nửa đêm trèo tường vào nhà người ta tắm rửa, đúng là quá đáng thật.
“Khuyên rồi, vô ích thôi!” Tề Lâm cầm lấy đũa: “Ta vẫn nên ăn no cái đã!”
A Man sốt ruột không chịu được, thầm nghĩ: Tên này sao còn ăn được chứ? Lương tâm bị chó gặm rồi à?
Hôm nay đến tắm, ngày mai thì sao?
Có phải định tắm chung với Thất gia nhà ta luôn không?!
“Một ngày làm tiên sinh, cả đời làm cha, nhớ kỹ lấy!”
“Ừ!” Tề Lâm vừa nhai cơm vừa ậm ừ đáp.
Thầm nghĩ: Ta nhớ cũng chẳng để làm gì, gia nhà ta với gia nhà ngươi bây giờ đều đã kiêu căng đến mức không thèm để tâm đến quy củ với thể diện nữa rồi, bọn hạ nhân chúng ta tốt nhất nên bớt lo chuyện bao đồng!
“Tề Lâm, tiên sinh nhà ngươi định đi rồi!”
“Sao đang yên đang lành lại đi?”
Tề Lâm bất đắc dĩ, đành ném đũa xuống: “Được rồi, được rồi, đến ngay đây!”
...
“Sao Cố tiên sinh lại đi rồi nhỉ?”
A Man cau mày nghĩ một lúc lâu, bỗng mỉm cười đầy thấu hiểu. Hừ, nhất định là hắn đã nghe ra ẩn ý trong lời nói đôi chiều của nàng!
Bất chợt có ai vỗ vai nàng một cái, A Man sợ đến mức hét toáng một tiếng, quay đầu lại, không biết từ lúc nào Thất gia đã đứng phía sau.
“Ta ra ngoài một lát.”
“Gia, đi đâu vậy?”
“Đến Cố phủ!”
Tĩnh Bảo híp mắt: “Hắn chưa ăn mì đã đi, chắc là còn đói!”
A Man: “Gia, tiên sinh là người sống sờ sờ đấy, người...”
“Ngươi cũng biết hắn là ‘tiên sinh’ cơ à?”
Tĩnh Bảo cố làm ra vẻ chính trực, phất tay bỏ đi. A Man nhìn bóng lưng nàng, trong lòng chắc chắn nghĩ...
Gia nhà ta cũng khá có chí khí đấy chứ!
Xem kìa, chẳng có tí tư tâm nào cả, đúng là tôn sư trọng đạo!
...
Tôn sư trọng đạo cái rắm gì!
Cố Trường Bình vừa đi, trong lòng Tĩnh Bảo lập tức dậy lên vô số nghi vấn.
Tại sao hắn lại đến?
Sao lại dầm mưa?
Nỗi cô đơn trên khuôn mặt ấy là sao?
Tại sao lại nói ra mấy lời đại nghịch bất đạo kia?
Trái tim nàng không phải quả cân, mà là thịt, là cảm xúc, thế nên nàng chẳng màng tất cả, cứ thế mà đi đến.
Băng qua hành lang dài, qua tiểu viện, Tĩnh Bảo đẩy cửa thư phòng ra.
Cố Trường Bình đang ngồi sau bàn, chăm chú viết gì đó, ngay cả đầu cũng chẳng ngẩng lên. Bộ đồ cũ của Lục Hoài Kỳ đứa hắn mặc, không biết đã được thay ra từ lúc nào.
“...”
Tĩnh Bảo thở dài một hơi, đặt hộp đồ ăn lên bàn: “Mì chay Lầu Ngoại Lâu, còn nóng hổi đấy, người ăn đi!”
“Không đói.” Cố Trường Bình vẻ mặt mỏi mệt, ngả người ra lưng ghế.
“Người gọi mì ở tiệm ta, giờ nói không đói là tính xù nợ, vậy là quá xem thường bà chủ ta rồi đó!”
Cố Trường Bình trừng to mắt.
“Nhìn gì mà nhìn!” Tĩnh Bảo ưỡn ngực: “Người đang đứng trước mặt ngài không phải là Tĩnh Sinh, mà là bà chủ Tĩnh đây! Hai văn tiền, trả tiền trước rồi mới được ăn mì.”
Nói rồi, nàng ngửa tay ra.
“Chắc ta to gan thật rồi...” Tĩnh Bảo lẩm bẩm trong lòng: “Chút nữa ta còn to gan hơn nữa kia!”
“Tiên sinh!” Nàng ngẩng đầu nói: “Giết người phóng hỏa, cướp của giết người cũng chẳng phải chuyện to tát gì! Tiên sinh nếu muốn làm một vụ, ta có thể hiến kế, A Nghiễn nhà ta có thể trợ giúp. Chỉ có một điều, chúng ta cướp của nhà giàu chia cho người nghèo, được không?”
Cố Trường Bình nhìn nàng chằm chằm, tóc mai và lông mi đã hơi ướt vì luồng gió lạnh nàng mang theo.
“Còn chuyện tạo phản, diệt trời phá đất...” Tĩnh Bảo ho một tiếng: “Chúng ta là phàm nhân, diệt trời phá đất thì chưa làm nổi, tạo phản thì còn có chút khả năng. ‘Vương hầu khanh tướng há phải dòng quý tộc sẵn?’, tiên sinh nếu muốn làm hoàng đế, người khác ta không biết, nhưng riêng ta, chắc chắn sẽ đứng phía sau tiên sinh!”
Mặt Cố Trường Bình lập tức tái nhợt, tim nhói lên, đau hơn bất kỳ lúc nào.
“Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại!” Tĩnh Bảo hít sâu một hơi: “Làm hoàng đế có gì hay? Cô độc một thân, tam cung lục viện đầy đàn bà, đến sắt cũng phải mài thành kim, tiên sinh nói có đúng không?”
Cố Trường Bình vịn mép bàn đứng dậy, bước đến trước mặt Tĩnh Bảo.
“...” Tĩnh Bảo vội vàng lùi hai bước.
Ánh mắt Cố Trường Bình nhìn thẳng vào mặt nàng, như muốn nói gì đó, rồi lại kìm lại, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Sắt mài thành kim... là mài kiểu gì?”
Tĩnh Bảo: “...”
“Là mài từ từ, hay mài thật nhanh?”
Tĩnh Bảo: “...”
“Lúc nãy còn lanh mồm lanh miệng lắm mà, giờ sao câm rồi?”
Tĩnh Bảo: “...” Lão tài xế tăng tốc, nàng không theo kịp!
Cố Trường Bình cúi đầu thêm chút nữa.
Đầu cách đầu chỉ vài tấc, nhưng khoảng cách lại như chẳng có gì, hơi thở của nhau vương đầy bên chóp mũi đối phương. Gương mặt Tĩnh Bảo, không kìm được mà đỏ bừng.
“Tiểu Thất!”
Sau một hồi đối mắt im lặng, bàn tay Cố Trường Bình chầm chậm đưa ra, nhẹ nắm lấy tay nàng… là thử dò xét, là dè chừng, là kiềm chế.
“Nếu ngươi chọn đứng sau ta... thì nhất định phải kiên định. Nếu không...”
Nếu không thì sao, hắn không nói.
Hắn buông tay ra, xoay người lấy cái bát sứ trong hộp đồ ăn, ăn hết sạch sành sanh bát mì đã nở cứng lại.
Tiên sinh... rốt cuộc là sao vậy?
Sao cứ nói nửa chừng, giấu nửa chừng thế?
Tĩnh Bảo đứng nguyên tại chỗ, nhìn người đàn ông trước mặt, lúc ấy, ngọn đèn dầu bên cạnh chợt bập bùng một cái, gương mặt hắn trong ánh sáng ấy phủ một tầng sáng nhạt.
Hắn thật sự muốn tạo phản sao?
Trong lòng Tĩnh Bảo giằng xé kịch liệt, mu bàn tay như bị lửa đốt, nóng rát.
...
Tĩnh Bảo lại mơ thấy giấc mơ kia.
Trong mơ, người chen đầy như biển, trên pháp trường có một người quỳ đó, là Cố Trường Bình.
Cố Trường Bình nhìn nàng, khoé môi mang nụ cười nhạt.
Đột nhiên, đao vung đầu rơi, cái đầu lăn mấy vòng, khéo sao lại lăn đến đúng chân nàng, tan hồn nát vía.
Tĩnh Bảo lau mồ hôi trên trán, trái tim chìm xuống từng chút một.
Cố Trường Bình không phải người hay nói đùa.
Hắn là người tâm tư sâu kín, mỗi một câu đều là đã suy tính kỹ càng.
Nói vậy, trong lòng hắn thực sự ôm ý tạo phản?
Tĩnh Bảo sợ hãi nghĩ: Chắc chắn là vì Cố gia!
Lần đầu tiên, nàng mới rõ ràng cảm nhận được, mình chẳng hiểu gì về Cố Trường Bình cả.
Quá khứ của hắn là gì?
Hắn đã trải qua những đau thương và khổ sở nào?
Trong khe hẹp của quyền lực, hắn đã xoay xở thế nào đến ngày hôm nay?
Vì sao tiên hoàng lại không trừ khử hắn tận gốc...
Trán nàng lại rịn mồ hôi lạnh, ngồi đờ ra hồi lâu, mới có thể điều chỉnh hơi thở.
“Gia, Ngũ tiểu thư Hầu phủ tháng ba sẽ xuất giá, lễ mừng gia còn chưa gửi. Ngày mai là ngày tốt, gia phải sang đó một chuyến.”
A Man vén màn bông bước vào: “Ngày mốt là sinh nhật đại phu nhân nhà họ Phó, thiếp mời đã gửi tới, mời gia tới dự tiệc. Quà mừng nô tỳ đã chuẩn bị xong. À đúng rồi, hôm qua phủ Kim Lăng gửi thư thư đến, nói nhị tiểu thư và nhị cô gia đang trên đường tới kinh thành, nô tỳ tính ra, khoảng mười ngày nữa là đến. Cùng đi còn có Uông lão phu nhân.”
“Là mẹ của Uông Tần Sinh?”
“Vâng!”
A Man dè dặt nhìn sắc mặt của gia nhà mình: “Uông Nhị gia cùng với tứ tiểu thư phủ ta cũng đi theo.”