Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 356

 
Tĩnh Bảo hoàn toàn sững sờ: “Hai người đó đến làm gì chứ?”

A Man mặt đầy vẻ giễu cợt: “Chuyện này... nô tỳ sao đoán được!”

Tĩnh Bảo cười nhạt: “Nói vậy thì, mười ngày nữa Tĩnh phủ chúng ta lại rộn ràng nữa rồi?”

A Man trả lời: “Lão phu nhân cũng nói thế!”

Tĩnh Bảo: “Tạm thời đừng bận tâm đến mấy chuyện phiền lòng đó, đưa ta xem lễ hồi môn chuẩn bị cho Lục Cẩm Vân đi.”

A Man dâng lên một chiếc hộp, mở ra, bên trong đặt một đôi trâm phượng bằng vàng cực kỳ tinh xảo và sang quý.

“Bổ sung thêm một ngàn lượng bạc nữa!”

Tĩnh Bảo nghĩ một lát rồi dặn: “Đưa riêng, đừng ghi vào sổ.”

A Man mỉm cười: “Gia thật rộng rãi với Ngũ cô nương.”

Tĩnh Bảo lắc lắc đầu: “Nàng suýt chút nữa đã trở thành vợ của Tĩnh Thất ta. Huống chi, người nàng ấy lấy là Mã Thừa Dược, ta muốn kết giao cho tử tế với người này.”

Thái y đương nhiệm rồi cũng có ngày phải quy tiên, thân phận của mình cần có một vị ngự y thân cận kế thừa, Mã Thừa Dược là lựa chọn rất tốt.

“Nhị tỷ và tỷ phu nhất định sẽ ở lại phủ chúng ta, ngươi căn dặn hạ nhân quét dọn phòng ốc cho sạch sẽ, không được để vướng một hạt bụi.”

“Gia cần gì dặn, lão phu nhân đã căn dặn nô tỳ hai lần rồi.”

...

Lễ hồi môn của Ngũ cô nương tổ chức rất rộn ràng.

Hai phần lễ một rõ ràng, một âm thầm vừa trao ra, Lục Cẩm Vân đã cảm động đến rưng rưng nước mắt, bất chấp lời chê là không đúng quy củ, kéo Tĩnh Bảo sang một bên nói chuyện riêng.

“Biểu ca, chuyện của huynh ta đã tính thay rồi, không được đâu! Huynh vẫn nên ém lòng mình xuống, tìm một cô nương tốt, sống yên ổn mà qua ngày.

Còn có chuyện này, để ta nói nhỏ cho huynh nghe, cha ta với mẹ huynh đã nhiều lần đóng cửa nói chuyện, chắc chắn là đang bàn chuyện hôn sự của huynh, huynh nên để tâm một chút.”

Tĩnh Bảo cười khổ.

Cần gì để tâm nữa, sau kỳ thi xuân vào rằm tháng ba, chuyện hôn nhân của nàng sẽ là chuyện lớn nhất Tĩnh phủ.

Nhị tỷ lần này vào kinh, ngoài việc dự tiệc cưới ra, đa phần là vì mẹ muốn bàn bạc với tỷ ấy xem nên chọn ai trong hai cô gái còn lại của hầu phủ.

Thật sự phải cưới sao?

Tĩnh Bảo ngẩng đầu nhìn trời, mình còn có lựa chọn nào khác không?

Hồi thần lại, nàng hỏi: “Gặp Mã Thừa Dược rồi à, thấy thế nào?”

Lục Cẩm Vân e thẹn gật đầu: “Gặp rồi.”

Vì là thái y, trong phủ có ai ốm đau đều mời đến, người ấy cũng không thấy phiền, đi tới đi lui rất tận tụy. Vì điểm này mà người trong phủ ai cũng nhìn nàng bằng con mắt khác xưa, ngay cả Lưu di nương cũng thay đổi thái độ, của hồi môn chuẩn bị phong phú đủ đầy, không có chút bạc đãi.

Nhìn thì có vẻ là gả thấp, nhưng thực tế thì lợi nhiều hơn hại.

Lục Cẩm Vân nhớ lại những mộng tưởng không thực tế thuở xưa, không khỏi bật cười: “Tuy không bằng biểu ca, nhưng là người thật thà, đáng tin.”

Tĩnh Bảo nghe xong thì bật cười: “Ai ngày xưa cứ sống chết đòi này đòi nọ ấy nhỉ?”

“Xì!” Lục Cẩm Vân cãi lại: “Ai sống chết chứ, không phải ta!”

Tĩnh Bảo dở khóc dở cười, thầm nghĩ: Không thể chấp nhặt với cô gái sắp thành thân được!

...

Nghĩ đến chuyện hôn nhân đại sự của mình, Tĩnh Bảo cả đêm mất ngủ. Hôm sau đến nhà họ Phó dự tiệc mừng thọ, dưới mắt là hai quầng thâm, sắc mặt cũng hơi vàng vọt.

Đinh thị nhìn thấy, trong lòng vui như mở hội.

Nhìn thế này, chắc kỳ thi mùa xuân Tĩnh Thất không làm bài tốt rồi! Lén liếc mắt sang con trai bà...

Ánh mắt sáng rỡ, sắc mặt hồng hào, cả người toát lên khí chất quý phái, trông hệt như đang có hỷ sự.

Con trai bà lần này, cuối cùng cũng gỡ lại được thể diện cho bà rồi.

Triệu thị năm nay ba mươi lăm tuổi, bằng tuổi Phó đại gia. Vì đây là sinh nhật nhỏ, lại tổ chức ở kinh thành, nên không làm rình rang, chỉ mời hai mẹ con Tĩnh phủ đến góp vui.

Yến tiệc đặt tại thủy tạ, hai bàn tròn, đều là người nhà nên không dùng bình phong che chắn.

Tĩnh Bảo vừa ngồi xuống đã lập tức tìm Tam tỷ.

Từ sau chuyện xảy ra với Tam tỷ, nàng mải thi cử, hai chị em vẫn chưa có dịp trò chuyện tử tế, trong lòng nàng vẫn luôn canh cánh muốn tìm cơ hội hàn huyên.

Vừa lúc ấy, ánh mắt Tĩnh Nhược Tụ cũng nhìn sang nàng.

Bốn mắt giao nhau, Tĩnh Bảo hơi yên lòng lại, chưa gầy đi, sắc mặt cũng tốt, xem ra chuyện kia đã qua rồi.

Nhìn tiếp xuống, thấy Vệ di nương ngồi yên lặng bên dưới, trang điểm giản dị, không lòe loẹt, quả thực đã biết an phận hơn nhiều.

Khi món ăn được bưng lên, Tĩnh Bảo đứng dậy nâng chén về phía Phó Thành Đạo, xúc động nói: “Phó đại ca, đại ân không lời nào tạ xiết, tất cả gói trọn trong chén rượu này. Chén này ta cạn, huynh tùy ý!”

Phó Thành Đạo thấy nàng uống cạn một hơi, vô cùng vui vẻ: “Chén này ta cũng cạn! Chúc Thất gia đề danh bảng vàng, công danh rạng rỡ!”

“Phó đại ca, ta kính thêm ba chén nữa, được không?”

“Được!”

“Nào, cạn!”

“Cạn!”

Bên cạnh, Phó Tứ gia thấy em vợ chỉ mải nói chuyện với đại ca, đến cả ánh mắt cũng chẳng thèm liếc sang mình, trong lòng nghẹn không chịu được.

Cái quái gì vậy chứ?

Ta đây là người vô hình chắc?

Phó Tứ gia chợt nghĩ ra điều gì, gắp một miếng đồ ăn bỏ vào bát Tĩnh Bảo: “A Bảo, bài thi mùa xuân viết thế nào?”

“Tứ tỷ phu, cũng tàm tạm thôi!” Tĩnh Bảo lười nói nhiều.

Tuy nàng là người khéo léo nhưng thứ khéo léo ấy không dành cho Phó Thành Hề, trong lòng nàng, hắn đã chẳng còn giá trị gì.

Nếu không vì Tam tỷ và Dao Nhi, nàng đến một tiếng “Tứ tỷ phu” cũng chẳng buồn gọi.

Phó Thành Hề thì đắc ý ra mặt: “Ta thì thấy mình viết rất tốt, thần tới bút hạ, có một đề đúng y tiên sinh ta từng đoán. À, tiên sinh của A Bảo có đoán đề không?”

“Tiên sinh ta không đoán đề.”

“Xem cái trí nhớ ta này!” Phó Thành Hề vỗ trán, cười ha hả: “Cố tiên sinh còn bận cứu A Bảo ra khỏi ngục nữa mà, tất nhiên không có thời gian đoán đề rồi.”

Câu này vừa dứt, trừ mấy đứa nhỏ vẫn hớn hở ăn uống, sắc mặt người lớn đều biến đổi, ngay cả Đinh thị cũng cau mày.

Ngày vui thế này, sao lại đi xát muối vào vết thương người ta, huống hồ Thất gia còn là khách!

Tên khốn này!

Tĩnh Bảo lạnh lùng cười thầm: “Thất gia ta còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi đã ra tay trước rồi à?

Tìm đánh à?

Tĩnh Bảo cười mỉm với Phó Thành Hề: “Cũng may học trò Quốc Tử Giám ta hai ngàn người ai nấy đều ra mặt cầu xin, ngay cả đại nho Tịch tiên sinh cũng đứng ra, chậc chậc chậc, thật xấu hổ, một giám sinh nhỏ bé như ta, có tài cán gì chứ?

Nếu Tứ tỷ phu có thể vào được Quốc Tử Giám, chắc chắn sẽ là người đầu tiên đứng ra vì ta đó!”

Câu này người ngoài không hiểu, nhưng Phó Thành Hề thì sao mà không hiểu “nỗi đau lớn nhất đời hắn là không thể vào được Quốc Tử Giám, không có những đồng môn giàu sang vinh hiển nâng đỡ phía sau.

Phó Thành Hề cay xè trong lòng, không biết đáp trả thế nào. Liếc mắt sang bên kia, thấy Tĩnh Nhược Tụ đang ngồi nghiêm túc ở bàn khác, bèn cao giọng gọi: “Tứ phu nhân sao còn chưa đến mời rượu? Một chén mừng đệ đệ nàng tai qua nạn khỏi, một chén mừng đại ca anh dũng đấu kẻ gian, bảo vệ nàng bình an.”

Tĩnh Nhược Tụ nghe xong, tay đang cầm khăn run lên không dứt, mặt trắng bệch, khiến Lục thị bên cạnh không khỏi xót xa, vội nắm chặt tay con gái.

Tên Phó Thành Hề này, đầu óc hắn chứa cái gì vậy?

Phân à?

Trong nội viện, làm gì có chuyện phụ nữ lại chạy sang bàn nam giới mời rượu chứ! 

 
Bình Luận (0)
Comment