Sau khi Cố Trường Bình rời đi, bệnh của Tĩnh Bảo chuyển biến tốt lên rõ rệt bằng mắt thường cũng nhìn thấy được.
Không phải vì nàng đã nghĩ thông suốt hay biết phải tiến lui thế nào, mà là trước mắt có việc quan trọng hơn: điện thí!
Những lời Cố Trường Bình nói khi ấy, từng câu từng chữ đều mang theo sự yêu chiều, khiến lòng người rung động.
Dù khi đó nàng bệnh nặng tưởng như sắp không qua khỏi, cũng vẫn cảm nhận được sự ấm áp nồng nàn ẩn trong từng lời ấy.
Vì vậy, không cần hoảng loạn!
Bản thân nàng tự nhủ trong lòng như thế.
Dù thế nào đi nữa, tiên sinh chưa từng có ác ý với nàng. Không nói đến chuyện hắn đã không ít lần cứu nàng trong lúc nguy cấp, chỉ riêng việc hắn biết rõ thân phận thật sự của nàng mà vẫn giữ kín không nói, đã là ơn lớn rồi.
Nàng theo hắn ba năm trời, sao lại quên cả những điều cơ bản nhất thế này chứ!
Không nên quên, tuyệt đối không được quên!
Những chuyện khác, đợi sau khi điện thí kết thúc rồi tính tiếp.
Ba ngày sau, đến ngày niêm yết bảng kết quả kỳ thi xuân, Tĩnh Bảo gắng gượng ngồi dậy từ trên giường. Tuy sắc mặt vẫn trắng bệch như tờ giấy, nhưng trong ánh mắt đã có phần sáng rỡ.
"Gia, hôm nay đi xem bảng, thay bộ đồ mới nhé!"
“Không cần, mặc đồ cũ!"
A Man thần bí ghé sát lại, hạ giọng nói: “Hôm qua nô tỳ rảnh rỗi, có giúp gia bói một quẻ... Ưm... Ưm..."
"Gia không muốn nghe, được chưa?"
A Man bị bịt miệng, mắt chớp chớp mấy cái, ánh mắt như muốn nói: Gia thật sự không tin vào tài bói toán của nô tỳ chút nào sao?
Tĩnh Bảo không chút lay chuyển: “Không tin!"
A Man lại chớp mắt thêm cái nữa: Nhỡ đâu linh nghiệm thì sao?”
“Linh nghiệm ta cũng không muốn nghe!"
...Thôi được rồi.
A Man cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt như tro tàn.
Tĩnh Bảo buông tay, nhìn nàng chăm chú một lát, nói bốn chữ: “Xin nén đau thương!”
A Man suýt nữa thì phun một ngụm máu.
Thay áo quần, rửa mặt, dùng điểm tâm.
Bữa sáng dọn ở phòng Lục thị. Bà thấy con gầy sọp đi, lòng đau như dao cắt, lại sai nhà bếp nhỏ làm thêm vài món điểm tâm.
Tĩnh Bảo chẳng nuốt nổi gì, chỉ húp mấy ngụm cháo hoài sơn.
“Giờ mẹ chẳng cầu gì nữa, chỉ mong con khỏe mạnh là tốt rồi!"
Lục thị vừa lau nước mắt, vừa dặn dò con trai: “Lát nữa đến xem bảng, thiên hạ lời ra tiếng vào mặc kệ người ta, con đừng để trong lòng. Đợi uống xong chén rượu mừng ở hầu phủ, mẹ con ta về lại phủ Lâm An. Có con bên cạnh, mẹ cũng thấy nhẹ lòng hơn!"
Tĩnh Bảo định nói vài câu an ủi, lại cảm thấy nói nhiều vô ích, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Lục thị tiễn con ra cửa, nước mắt như chuỗi hạt bị đứt dây, rơi mãi không thôi. Đám người hầu đều nín thở im tiếng, không ai dám khuyên.
Thất gia lần này thi xuân không thuận, trượt bảng là điều gần như chắc chắn. Bao năm qua phu nhân một lòng mong con thành rồng, hôm nay đau lòng đến khóc cũng là lẽ thường!
Xe ngựa đến đầu ngõ Lễ bộ thì không đi tiếp được, Tĩnh Bảo đành phải xuống đi bộ.
A Nghiễn lo có người chen lấn làm tổn thương Thất gia, bèn cùng Nguyên Cát một trái một phải bảo vệ sát bên.
“A Bảo!"
Có tiếng gọi. Tĩnh Bảo quay đầu nhìn lại, thấy Phó Thành Hề đang bước nhanh tới, mặc áo gấm mới tinh, đầu đội ngọc quan, phong thái hào hoa.
Hắn bước đến gần, thấy Tĩnh Bảo tiều tụy hơn trong tưởng tượng, vội giấu đi niềm vui trong lòng, an ủi: “A Bảo à, ngươi còn trẻ, đừng nản chí, ai mà chẳng có lúc vận kém?"
“Nói như thể chính ngươi đỗ vậy!" Nguyên Cát đảo mắt, lẩm bẩm.
Tĩnh Bảo liếc Nguyên Cát, điềm đạm nói: “Đa tạ tam tỷ phu an ủi!"
...
Quá khiêm tốn rồi nhỉ!
Phó Thành Hề bị người hầu xỏ xiên, được câu đáp lại này mà thấy nguôi ngoai, bèn Cố Dịch nói: “Tối đến nhớ qua nhà ta uống rượu, bày trong viện của tam tỷ ngươi đấy, rộn ràng một trận cho vui!"
Đến cả A Nghiễn người vẫn luôn điềm tĩnh cũng không nhịn được.
Biết nói tiếng người không?
Ôi chao!
Ngươi đỗ, gia ta trượt, lại còn mời gia đến xem ngươi ăn mừng, không phải cố tình khoét tim người ta thì là gì?
Đồ chó má!
A Nghiễn đang mong gia chọc cho tên họ Phó này một trận, ai ngờ gia lại chỉ hờ hững đáp một câu: “Được, nhất định rồi!"
A Nghiễn nghẹn luôn trong ngực, không nuốt xuống cũng chẳng thở ra được.
“Niêm yết rồi, niêm yết rồi! Mọi người mau tới xem!"
Một tiếng hô vang lên, đám người như phát cuồng chen lấn xô tới.
Tĩnh Bảo vội áp sát tường, nói: “Không cần vội, nhường người ta trước!"
Phó Thành Hề thì không đợi nổi, vừa chen về phía trước vừa ngoái lại gọi: “A Bảo à, chờ ta, ta giúp ngươi xem trước, nếu may mắn thì phía cuối bảng chắc có tên!"
Không thể nhịn nổi nữa!
A Nghiễn và Nguyên Cát nghiến răng ken két.
“Giận gì chứ?" Tĩnh Bảo l**m khóe môi, cười nhạt: “Chẳng phải đang chờ xem hắn mừng quá hóa buồn hay sao?"
...Ai mừng quá hóa buồn? Phó tứ gia à?
Tự tin vậy cơ mà? Không thể nào!
A Nghiễn và Nguyên Cát nhìn nhau không hiểu gì cả.
Phó Thành Hề liều mạng chen tới trước. Hắn biết mình không có cửa vào đầu bảng nên lướt thẳng sang bảng hai tìm tên.
Từ trên xuống dưới, hai mươi người đầu không có!
Bốn mươi người đầu vẫn không có!
Mồ hôi vã như tắm, hắn tiếp tục chen qua bảng bên cạnh.
Chắc chắn bảng này có tên hắn!
Tìm một lượt, đến mức mắt muốn lòi ra như mắt gà chọi, vẫn không thấy tên đâu. Đầu óc Phó Thành Hề choáng váng, không thể nào tin nổi.
Không lẽ mình bị bỏ sót?
Hay... có khi nào mình ở đầu bảng?
Tim đập dồn dập, hắn lại chen về phía đầu bảng, đúng lúc nghe tiếng hét: “Mau tránh ra! Cẩm y vệ đến rồi!"
“Tránh ra, tránh ra hết!"
Hơn chục vệ binh đeo đao hộ tống Tân trấn phủ ngũ phẩm của Cẩm Y Vệ Cao Triều, chen ngang qua đám đông như thủy triều.
Cao Triều chỉnh lại áo choàng, liếc nhìn Tiểu Thất đứng cạnh. Tiểu Thất lập tức gọi lớn: “Cẩm y vệ nhận lệnh duy trì trật tự xem bảng, đề phòng giẫm đạp, sẽ đọc tên từng người, các vị thí sinh đừng vội!"
Hắn hắng giọng, lớn tiếng đọc: “Đứng đầu: Tiền Tam Nhất!"
Trong đám đông đang bị chen ép thành cá khô, Phó Thành Hề nghĩ: Tiền Tam Nhất... cái tên này nghe quen lắm...
“Nguyên là giám sinh Quốc Tử Giám, môn hạ của Cố Trường Bình!"
Tiếng vỗ tay và hoan gọi vang dội trong đám đông. Cao Triều nhướng mày không lộ sắc: Ừ, tên tên nhóc này rốt cuộc cũng giúp ta nở mày nở mặt rồi!
Tiểu Thất nhìn sang cái tên thứ hai, mừng đến rạng rỡ: “Đứng thứ hai: Tĩnh Bảo! Giám sinh Quốc Tử Giám, môn hạ của Cố Trường Bình!"
Sau một thoáng im lặng, tiếng vỗ tay còn nổ vang hơn nữa.
...Tên này cũng nghe rất quen!
Không đúng!
Đầu Phó Thành Hề như muốn nổ tung, môi run bần bật: “Là, là, là... A... A... A... Bảo!"
“Trời ơi, hai vị trí đầu tiên đều là học trò của Cố Trường Bình, thật là giỏi!"
“Nếu ta trượt lần này, kiểu gì cũng phải bái hắn làm sư!”
“Ta cũng thế!"
Tiểu Thất nghe bàn tán thì bĩu môi khinh khỉnh: Tiên sinh giỏi cũng phải có học trò giỏi, mấy kẻ như các ngươi vừa xấu vừa tầm thường... Thôi, ta phải mau đọc tên thứ ba rồi.
“Đứng thứ ba là..."
“Khoan đã!"
Cao Triều đột ngột lên tiếng cắt ngang.