Cao Triều đột nhiên lên tiếng cắt ngang: “Giúp ta tra xem Uông Tần Sinh xếp thứ mấy!
“Hả?”
Tiểu Thất chột dạ liếc nhìn gia nhà mình: Gia ơi là gia, ngài lợi dụng chức quyền như vậy cũng quá trắng trợn rồi đó, chẳng sợ Ngự sử đài dâng sớ tố cáo sao, thiên hạ sĩ tử đều đang nhìn kìa!
Khóe môi Cao Triều cong lên, mặt đầy vẻ “việc này liên quan gì đến ngươi”, Tiểu Thất đành chịu lép trước “uy quyền tà ác”, chỉ dám cắm cúi nhìn xuống.
“Tìm được rồi! Thứ bốn mươi hai, Uông Tần Sinh, giám sinh Quốc Tử Giám, môn hạ của Cố Trường Bình!”
Bốn mươi hai?
Hừ!
Tên nhóc này cũng coi như có chí khí, không làm mất mặt Cố Trường Bình!
Cao Triều hất tay áo lớn, che mũi miệng đầy vẻ chán ghét rồi bỏ đi. Đám thư sinh cổ hủ này, mùi mồ hôi thiếu chút nữa khiến hắn ngạt chết!
Tiểu Thất nhón chân nhìn theo bóng lưng gia nhà mình, thầm nghĩ: Chẳng trách gia lại muốn vào Cẩm Y Vệ, thì ra... là để oai phong thế này đây!”
Đám đông lại ào ào chen lên. Có người trong đám la lớn: “Sao lại ngừng đọc nữa rồi, mau đọc tiếp đi chứ, gấp chết người ta rồi đây này!”
“Chúng ta muốn biết ai đứng thứ ba!”
“Thứ ba có phải là ta không?”
“Chắc là ta đó...”
Tiểu Thất hắng giọng, cất cao tiếng: “Hạng ba: Đỗ Tề Cương!
Ơ? Ai vậy?
Tên nghe rất lạ, hình như trong Quốc Tử Giám không có người này. Lẽ nào là sĩ tử từ địa phương?
Vậy còn Giải nguyên Trương Tông Kiệt đâu?
Hắn xếp thứ mấy?
Lúc này, Trương Tông Kiệt như mất hồn ngồi bệt xuống đất, muốn khóc mà không ra nước mắt.
Hai mươi lăm?
Hắn chỉ được hạng hai mươi lăm thôi sao, làm sao có thể?
Rõ ràng hắn là Giải nguyên, đứng đầu kỳ thi mùa thu kia mà!
Trương Tông Kiệt lấy tay che mặt, nghẹn ngào.
Nếu không phải đêm đó gặp ma, sợ đến mất ngủ cả đêm, thì sao hắn lại thi tệ như vậy?
Còn phải trách tên thái giám chết tiệt bên Cẩm Y Vệ kia, khiến một Giải nguyên như hắn bị l*t s*ch đồ giữa chốn đông người...
Hận quá đi!
“Ồ, chẳng phải đây là Tân trấn phủ ngũ phẩm của Cẩm Y Vệ Cao đại nhân sao? Ngài tới đây... giữ trật tự à?”
Trương Tông Kiệt vừa nghe tiếng nói ấy lập tức nín khóc, vội nhón chân nhìn sang.
Chỉ thấy Vương Uyên mặc bộ cẩm y mới tinh, phe phẩy quạt xếp, chắn đường Cao Triều. Sau lưng Vương Uyên là Phác Chân Nhân.
Phác Chân Nhân nheo mắt cười: “Cao đại nhân mặc bộ đồ này... chà chà, oai phong thật đấy!”
“Tất nhiên là phải oai phong rồi!”
Vương Uyên phe phẩy quạt: “Còn không nhìn xem sư phụ người ta là ai? Thịnh Vọng đấy, một tên lão... thái... giám không có căn cơ!”
“Không thể nào!”
Sắc mặt Phác Chân Nhân bỗng thay đổi: “Vậy chẳng phải Cao công tử nhà ta... cũng mất “gốc” rồi sao?”
Vương Uyên nheo mắt trêu chọc: “Có hay không, lát nữa ngươi thử là biết ngay!”
Phác Chân Nhân chớp mắt: “Ta nào dám chứ, ta sợ chết nhất, lỡ Cao công tử nổi giận thì...”
“Chỉ là một con chó của tỷ phu ta thôi mà!”
Vương Uyên “bốp” một tiếng gập quạt lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Cao Triều: “Chắc là không dám... nổi giận nữa đâu nhỉ?:
“Gia?”
Tiểu Cửu tức đến nỗi gân xanh nổi đầy trán, tay đặt lên chuôi đao toan rút ra, bèn bị ánh mắt lạnh lẽo của Cao Triều ngăn lại.
Cao Triều vuốt tấm bài đeo bên hông, giữa chân mày lạnh lùng nhưng vẫn nở nụ cười: “Ta sợ chết, tất nhiên là không dám rồi.”
“Thấy chưa, ta nói không sai mà, hắn không dám đâu!”
Vương Uyên đắc ý cười lớn.
“Tục ngữ nói rất hay, chịu ơn một phải trả mười!”
Cao Triều nhìn Vương Uyên, thở dài: “Dạo này ta nhận được nhiều ân huệ của Vương công tử, sau này nhất định sẽ trả lại từng chút một, Vương công tử chớ có vội nhé!”
“Nhận nhầm người rồi chăng?”
“Không đâu!”
Cao Triều cười tươi rói: “Ta là người rất nhớ mặt đó!”
Nói xong, hắn ưỡn ngực, nở nụ cười rạng rỡ bước đi, trên mặt hoàn toàn không có chút tức giận nào.
Còn Vương Uyên, bị câu “trả lại từng chút một” kia làm chột dạ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hồi lâu không thốt nên lời.
Cao Triều rẽ khỏi đám đông, leo lên ngựa. Tiểu Cửu sợ hắn bị Vương Uyên làm tức quá mà sinh bệnh, vội chạy tới nắm dây cương.
“Gia?”
Từ trên cao, Cao Triều cúi nhìn y, lạnh nhạt nói: “Yên tâm, gia ngươi ổn lắm!”
Ổn chưa từng thấy!
*
Tại Phó phủ, cổng chính mở toang.
Những người phụ nữ vốn chỉ quanh quẩn trong nội viện hôm nay đều đứng cả ở cổng.
Vệ di nương đỡ Đinh thị, cười nói: “Lão phu nhân đừng sốt ruột. Hôm qua con nằm mơ thấy gia đỗ đạt, sáng nay ra cửa lại nghe chim khách hót ríu rít, toàn là điềm lành!”
Hôm nay, Đinh thị mặc một bộ đồ mới tinh, nét mặt rạng rỡ. Bà cũng nghe thấy chim khách hót từ sáng sớm.
“Lão phu nhân, Tứ đệ muội, ta xin chúc mừng trước nhé!”
Triệu đại phu nhân nhanh chóng tâng bốc: “Xem ra Phó gia chúng ta lại sắp có thêm một vị cử nhân rồi!”
Tĩnh Nhược Tụ nghĩ đến đệ đệ mình, sao cũng không cười nổi, chỉ gượng gạo trả lời: “Đại tẩu, đồng hỷ, đồng hỷ.”
Vệ di nương thấy Tĩnh Nhược Tụ mỏi mệt, cố ý nói: “Tứ phu nhân trông có vẻ không vui thì phải. Cũng phải thôi, nghe nói Thất gia vì trượt thi mà bệnh đến không dậy nổi, thật là đáng thương quá đi!”
Trong mắt Tĩnh Nhược Tụ lóe lên tia căm hận, nàng quay đầu trêu chọc Dao Dao đứng bên cạnh.
Đinh thị lườm Vệ thị một cái, nhưng trong mắt chẳng có bao nhiêu trách mắng. Con trai mình có thể vượt qua Thất gia của Tĩnh phủ, bà vẫn thấy rất vui.
Ai mà không biết Tĩnh Thất gia từng là thủ khoa phủ Lâm An, học hành giỏi giang đến nhường nào!
“Đại gia đến rồi!”
Theo tiếng gọi của nha hoàn, Phó Thành Đạo sải bước tiến vào, ánh mắt lướt qua Tĩnh Nhược Tụ, chau mày.
Sắc mặt nàng tái nhợt, bọng mắt xanh đen, rõ ràng vì đứa trẻ Thất gia kia mà lo lắng quá mức.
Phó Thành Đạo càng thêm tiếc nuối trong lòng. Bài thi của Tĩnh Thất gia hắn từng xem qua, cực kỳ có linh khí. Nếu không phải vì vụ án ngồi tù năm đó, đứa nhỏ ấy chắc chắn có tố chất đứng vào ba hạng đầu!
“Mẹ, người được phái đi xem bảng vẫn chưa về sao?”
Đinh thị nhìn trưởng tử, trong lòng lại ổn định hơn một chút: “Chưa đâu, chắc là đang trên đường về rồi!”
Lời còn chưa dứt, bèn thấy một tiểu đồng áo xám như cơn gió lao qua.
Phó Thành Đạo liếc nhìn, thấy quen mắt: “Người này... hình như là người bên cạnh Thất gia?”
Tĩnh Nhược Tụ vừa nghe vậy, lập tức nhón chân nhìn theo, chỉ thấy một bóng áo xanh vụt qua, không khỏi thất vọng cúi mắt xuống.
Phó Thành Đạo muốn an ủi đôi câu, nhưng không thốt ra được nửa chữ, chỉ đành cười gượng: “Nhìn dáng vẻ thì có vẻ là vui mừng khôn xiết rồi!”
“Ta thấy giống như sắp té lăn ra ấy chứ?”
Vệ di nương chợt chen ngang một câu.
Sắc mặt Phó Thành Đạo tối sầm lại: “Luc này đến lượt một di nương như ngươi mở miệng à?”
Vệ di nương sợ hãi nép sau lưng Đinh thị. Đinh thị một lòng lo cho con trai út, chỉ vỗ nhẹ tay nàng ta.
Vệ di nương nghiến răng, ánh mắt âm u nhìn về phía Triệu đại phu nhân, thầm nghĩ: Bà chết rồi à? Chồng ngươi vừa bênh vực Tĩnh Nhược Tụ, ngươi không nghe ra sao?
Triệu đại phu nhân mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chẳng khác gì một vị lão tăng nhập định.
Vệ di nương thấy nàng ta không phản ứng, đành quay đầu đi.
Nếu lúc ấy nàng ta chịu liếc thêm một cái, chắc chắn sẽ phát hiện ánh mắt của Triệu đại phu nhân đang lén đảo qua đảo lại giữa Đại gia và Tứ phu nhân không biết bao nhiêu lượt...