Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 391

 
Bàn bạc mãi cũng không ra được cách nào, Tĩnh Bảo dứt khoát ở lại viện nhị tỷ dùng bữa sáng.

Ăn được một nửa thì A Nghiễn bước vào báo: “Gia, bên Phó phủ vừa truyền tin, sức khỏe của tam tiểu thư hôm nay so với hôm qua... lại khá hơn một chút.”

Tĩnh Bảo nhướng mày: “Phó Tứ mấy hôm nay ngủ ở đâu?”

A Nghiễn trả lời: “Tam công tử liên tiếp hai ngày đều nghỉ ở thư phòng, không hề vào phòng tam tiểu thư.”

“Coi như còn biết điều!” Tĩnh Bảo quay sang hỏi: “Nhị tỷ, hôm qua tỷ đến dò hỏi ý tam tỷ, tỷ ấy nói sao?”

Tĩnh Nhược Khê nói: “Một là không nỡ rời Dao Dao, hai là nếu thật sự hòa ly, thì chẳng khác nào làm mất mặt đại phòng chúng ta, tỷ ấy sợ bị người ngoài cười chê.”

“Phía sau thì thôi khỏi nghe. Còn tỷ phu thì sao?” Tĩnh Bảo xoay đầu nhìn: “Dao Dao không thể đi theo tam tỷ được à? Trong phủ ta thừa sức nuôi một đứa nhỏ, lại còn có thể chuẩn bị cho nó một phần hồi môn thật dày.”

Cao Chính Nam cầm khăn lau miệng: “Chỉ cần nhà họ Phó không chịu buông tay, cho dù A Bảo ngươi làm quan đến nhất phẩm cũng vô ích.”

Tĩnh Nhược Khê thở dài: “Dao Dao bắt buộc phải ở lại nhà họ Phó, như vậy tam muội mới không thể hòa ly. Giờ chỉ có thể trông chờ Phó Tứ biết hối cải, cả nhà sống yên ổn qua ngày.”

“Chó không bỏ thói ăn phân đâu!” Tĩnh Bảo đặt đũa xuống, rồi đổi giọng hỏi: “Nhị tỷ, nhị tỷ phu, hai người định ở kinh thành bao lâu?”

Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, Cao Chính Nam trả lời: “Ta sẽ kiểm tra lại sản nghiệp ở kinh, sau đó về luôn.”

Tĩnh Bảo suy nghĩ một lát, rồi nói: “Việc dạy vỡ lòng cho hai đứa nhỏ, ta không nói chơi đâu, chuyện này ta đã tính kỹ rồi. Nếu bạn tốt của ta là Uông Tần Sinh được điều về phủ Kim Lăng, thì để hai đứa bái hắn làm tiên sinh. Tần Sinh là người cực kỳ nhẫn nại.”

“Vậy thì quá tốt rồi!” Tĩnh Nhược Khê ánh mắt lộ rõ vui mừng, nhưng chợt nhớ đến chuyện gì đó: “Chỉ sợ mẹ hắn vì chuyện của Tĩnh Nhược Mi mà...”

“Mẹ hắn là người biết lý lẽ.” Tĩnh Bảo lấy khăn chấm miệng: “Chuyện này chỉ cần Tần Sinh đồng ý là được, ta sẽ tự đi nói với hắn. Đại Bảo và Nhị Bảo đều rất thông minh, không thể để lỡ dở!”

Hai vợ chồng tiễn A Bảo ra về, Cao Chính Nam quay sang nhìn vợ, thở dài: “Đệ đệ nhà nàng, nếu đã muốn tốt với ai, thì thật sự nghĩ cho người đó mọi điều. Còn nếu đã không vừa mắt ai, thì cũng thật sự chẳng thèm để tâm.”

Lần thứ hai quỳ trong Kim Loan điện, Tĩnh Bảo mới thực sự cảm nhận được, từ nay về sau, nàng là một thành viên trong hàng ngũ văn võ bá quan của Đại Tần.

“Bình thân!”

Các tân tiến sĩ vội vàng đứng dậy, ai nấy rũ mắt cúi đầu, không ai dám ngẩng lên nhìn quá một cái.

“Ba vị tiến sĩ đỗ đầu ở đâu?”

Nhóm tiền tam giáp đứng đầu gồm Tiền, Tĩnh, Đỗ vội bước ra khỏi hàng.

Hoàng đế Lý Tòng Hậu lướt mắt nhìn qua: “Vương Trung, trẫm nghe nói trạng nguyên và Thám hoa đều xuất thân từ cùng một sư môn?”

“Hồi bẩm hoàng thượng, cả hai đều là môn sinh của Cố Trường Bình.”

Lý Tòng Hậu mỉm cười: “Một lần dạy được hai rường cột quốc gia, chẳng trách trên bàn của trẫm toàn là tấu chương xin mời hắn xuất sơn. hai người các ngươi nói xem, trẫm nên chuẩn hay nên bác?”

Hoàng đế cười nói, nhưng lọt vào tai Tiền Tam Nhất và Tĩnh Bảo lại giống như tiếng trống gõ bên tai. Hôm qua hai người họ đã thống nhất, không đề cập, không bàn đến chuyện Cố Trường Bình phục chức.

Hai người liếc nhau trong im lặng.

Tiền Tam Nhất vội nói: “Thần không dám bàn luận việc triều chính!”

Tĩnh Bảo vội bổ sung: “Thần chỉ biết học vấn của tiên sinh thật sự rất giỏi!”

Lý Tòng Hậu không biểu lộ gì, bầu không khí trong điện phút chốc trở nên vi diệu.

Một vài tân tiến sĩ to gan không hiểu chuyện, còn dám liếc nhìn long tọa.

Chỉ thấy Lý Tòng Hậu tỏ vẻ bình thản lấy ra một bản tấu chương, lắc lắc: “Vài ngày trước, Vương Quốc Công dâng tấu cho trẫm, nói thế lực các phiên vương quá mạnh, cần phải cắt giảm. Việc này, ba vị đứng đầu kỳ thi năm nay nghĩ thế nào?”

Nghe đến đây, Tĩnh Bảo lập tức hiểu ra, vào cung lần này không chỉ là để tạ ơn, mà là để mượn miệng các tân khoa, thúc đẩy kế hoạch cắt phiên.

“Trạng nguyên nói trước!”

Tiền Tam Nhất môi giật giật, trong lòng chửi thầm: Cha nó, thi làm trạng nguyên làm gì cho khổ vậy, chẳng khác nào tự đưa mình lên lửa nướng!

“Hồi bẩm hoàng thượng!”

Hắn cắn răng nói: “Các phiên vương đúng là thế lực lớn mạnh, có thể xét đến việc giảm bớt quân phí và chi tiêu tài chính.”

“Bảng nhãn thì sao?”

Đỗ Tề Cương run rẩy trả lời: “Hoàng thượng là minh quân, là thiên tử của thiên hạ, mọi việc xin cứ theo ý người quyết định!”

Sắc mặt Lý Tòng Hậu sầm xuống.

Thiên hạ của trẫm mà trẫm có thể tự quyết thì còn cần mượn miệng bọn ngươi làm gì?

Tĩnh Bảo lén nhìn sắc mặt hoàng đế, tim đập như trống trận.

Khuyên hoàng đế cắt phiên thì khác nào phản bội tiên sinh, mà tiên sinh lại thân thiết với Hạo Vương.

Hùa theo Đỗ Tề Cương chơi nước đôi thì chắc chắn sẽ làm hoàng đế nổi giận.

Khuyên hoàng đế đừng cắt phiên, thì con đường làm quan cũng chấm dứt.

Nên chọn thế nào?

“Thám hoa, ngươi có ý kiến gì?”

Tĩnh Bảo đứng không vững, mồ hôi lạnh túa ra như tắm. Dưới ánh mắt của mọi người, nàng nghiến răng nói: “Thần từ trước đến nay chỉ chuyên tâm học hành, không tham dự vào triều chính. Nhưng năm trước từng cùng tiên sinh đọc qua quyển Tục Tư Trị Thông Giám Trường Biên của Lý Đào, trong đó có câu thế này:
'Thiên hạ là một nhà, bên giường ta sao có thể để người khác ngáy ngủ?'”

Lời vừa dứt, toàn điện im phăng phắc. Không chỉ các tiến sĩ trợn mắt, mà ngay cả mấy vị đại thần đứng bên cũng như thấy ma giữa ban ngày.

Vị Thám hoa này, gan đúng là to trời!

“Thần lỡ lời, xin chịu tội chết!”

Tĩnh Bảo lập tức quỳ rạp xuống, nàng nghĩ chắc mình không nói sai, hoàng đế đã quyết tâm, còn tiên sinh...

Đây là ván cờ quyết định vận mệnh thiên hạ, người đối đầu là hoàng đế và Hạo Vương. Hoàng đế không ra tay trước, Hạo Vương cũng không thể xuất chiêu.
Tiên sinh... chắc sẽ không trách nàng chứ?

Giữa sự im lặng căng thẳng ấy, Lý Tòng Hậu từ tốn mở lời: “Ngươi tên gì?”

Tĩnh Bảo vội trả lời: “Thần họ Tĩnh, tên Bảo, tự Văn Nhược, người phủ Lâm An, đứng thứ bảy trong nhà.”

Lý Tòng Hậu cười nhạt: “Ngươi không nên gọi là Tĩnh Văn Nhược, nên gọi là Tĩnh Gan To!”

Tĩnh Bảo sợ đến mức không dám động đậy: “Thần, tội đáng muôn chết!”

Lý Tòng Hậu nhìn nàng thật sâu, không bảo đứng lên, mà quay sang Vương Trung nói: “Dù Tĩnh Văn Nhược lời lẽ ngông cuồng, nhưng rõ là học rộng hiểu sâu, có thể dạy ra học trò như vậy, công lao của Cố tiên sinh không nhỏ.”

Vương Trung vội cười xòa: “Hoàng thượng, đống tấu chương trên bàn đó, đều là xin Cố Trường Bình phục chức đấy ạ!”

“Tĩnh Thất, ngươi... mẹ nó...” Tiền Tam Nhất tay run run túm lấy cổ áo Tĩnh Bảo: “Làm ta suýt tè ra quần rồi! Nếu có chuyện thật, xem ngươi ăn nói với tiên sinh thế nào?!”

“Chẳng phải không sao rồi ư? Tiên sinh còn được phục chức trở lại Quốc Tử Giám dạy học rồi mà.” Uông Tần Sinh chen lời.

“Ngươi thì lúc nào cũng chiều hắn thôi!” Tiền Tam Nhất nghiến răng: “Lần này là vận may, lần sau thì sao?”

Tĩnh Bảo gạt tay hắn ra: “Lần sau ta vẫn may!”

“Ngươi...” Tiền Tam Nhất tức đến suýt xỉu, đang định mắng thêm thì một tiểu thái giám vội vã chạy đến: “Ba vị tiến sĩ dừng bước, Tô nương nương muốn gặp ba vị!”

Ba người đều kinh hồn bạt vía. Nội phi mà tự ý gặp thần tử bên ngoài, đây là... tội chém đầu!

“Ba vị yên tâm, Tô nương nương đã được thánh ân cho phép.” 

 
Bình Luận (0)
Comment