Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 409

Dây đàn trong lòng Tĩnh Bảo “phựt” một tiếng đứt đoạn, một niềm vui mãnh liệt ập đến, nàng sợ mình nghe nhầm, vội vã hỏi: “Tam tỷ, tỷ nói gì? Tỷ nói lại lần nữa đi!”

“Ta muốn hòa ly, mang theo hồi môn, mang cả Dao nhi đi!”

Tĩnh Nhược Tụ càng nói sắc mặt càng trắng, giọng nói đến câu cuối gần như không còn nghe rõ: “Giờ ta không còn sức, chẳng làm nổi gì, A Bảo, giúp tỷ một tay.”

“Giúp! Giúp! Giúp!”

Tĩnh Bảo xúc động đến rơm rớm nước mắt: “Tam tỷ, chúng ta hòa ly! Cả đời này đệ nuôi tỷ và Dao nhi, đừng sợ gì hết, có đệ ở đây, tỷ không cần phải sợ gì cả!”

Một bên, Cao Chính Nam nhanh chóng trao đổi ánh mắt với chính thất là Tĩnh Nhược Khê...

Cuối cùng Tam cô nương cũng thông minh được một lần.

Hòa ly thông thường, nàng dù có làm rùm beng ra công đường cũng không thể mang con đi.

Nhưng hiện tại, vì thể diện của nhà họ Phó, tên khốn đó chắc chắn sẽ phải nhượng bộ vì muốn bảo vệ bản thân, đây là lựa chọn có lợi nhất cho nàng.

Tĩnh Nhược Khê lại nghĩ sâu hơn: e rằng tam muội đối với tên khốn đó đã hoàn toàn tuyệt vọng, giết con là giới hạn cuối cùng của nó!

Vệ di nương nằm mơ cũng không ngờ được, Tứ phu nhân lại đưa ra lời đề nghị hòa ly, niềm vui lớn từ trên trời rơi xuống, nàng ta chờ mong nhìn về phía Đinh thị, chỉ mong bà nói một chữ “được”.

Sắc mặt Đinh thị khi trắng khi xanh. Bà tiếc không phải cháu gái, mà là thế lực của Tĩnh gia.

Nhưng tiếc thì có ích gì?

Tình thế đã đến nước này, bà còn gì để đấu với Tĩnh gia?

Không nghe thấy thất gia vừa nói à? Ngài ấy định nhổ tận gốc nhà họ Phó, chẳng bằng thuận nước đẩy thuyền, còn có thể tranh thủ một chút lợi cho con trai lớn.

Còn tứ nhi sớm đã vô dụng rồi!

Đinh thị nghĩ thông rồi, cắn răng, đang định gật đầu đồng ý thì bất ngờ Phó Thành Hề từ dưới đất bật dậy, mắt đỏ bừng: “Ta không đồng ý! Dù chết ta cũng không đồng ý!”

Mọi người đều không ngờ, chuyện đến nước này mà lại còn xuất hiện một Trình Giảo Kim giữa đường, mà lại chính là tên khốn ấy!

Khóe môi Tĩnh Bảo cong lên, lạnh lùng cười với Phó Thành Hề: “Ngươi có tư cách gì mà không đồng ý?”

Phó Thành Hề nghẹn lời.

Mọi tai họa đều do hắn gây ra, hắn quả thực không có tư cách.

Nhưng...

Hắn bị người khác xúi giục!
Hắn là người vô tội!

Phó Thành Hề giơ chân đạp mạnh vào ngực Vệ di nương: “Tiện nhân! Nếu không phải ngươi xúi giục ta, làm sao ta làm ra chuyện thất đức như thế? Mọi chuyện đều do ngươi hại ta!”

Một cú ấy dùng đến tám phần sức, Vệ di nương kêu “á” một tiếng, ngã sấp xuống đất, hồi lâu không thở nổi.

Phó Thành Hề không buồn nhìn lấy một cái, phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Tĩnh Nhược Tụ, nắm lấy tay nạng, vừa khóc vừa cầu xin: “Nhược Tụ, Tụ nhi, đều là lỗi của ta! nàng đánh ta, mắng ta cũng được, chỉ là đừng rời bỏ ta! Ta sai rồi, ta thực sự sai rồi!”

Ngươi hỏi, sao Phó Thành Hề lại thay đổi nhanh như vậy?

Thứ nhất, hắn nằm mơ cũng không ngờ Vệ di nương xưa nay dịu dàng với mình lại là kẻ lòng dạ hiểm độc đến vậy.

Thứ hai, chuyện xấu hắn làm không thể che giấu mãi, nếu tin lan ra, còn nhà quyền quý nào dám gả con gái cho hắn? Chẳng lẽ hắn phải độc thân cả đời?

Thứ ba, tuy Tĩnh Nhược Tụ không thể sinh con nữa, nhưng nhà mẹ đẻ vững chắc, hậu thuẫn mạnh mẽ. Nếu bỏ Vệ di nương, để hai đứa con gọi Tĩnh Nhược Tụ là mẹ ruột, chẳng phải chuyện lập tức êm đẹp sao?

Điều quan trọng nhất là hắn thi rớt, lại bị vợ cả hòa ly, ngay cả con gái ruột cũng bị Tĩnh gia mang đi, sau này còn mặt mũi nào nhìn đời?

“Tụ nhi, xin nàng cho ta một cơ hội nữa, ta cầu nàng, xin nàng một lần nữa...”

Phó Thành Hề khóc đến nỗi nghẹn lời: “Chúng ta làm lại từ đầu! Ta sẽ bỏ Vệ di nương, sau này không nạp thiếp, chỉ ở bên mình nàng. Nàng bảo ta đi đông, ta không dám đi tây. Ta nghe lời nàng, tất cả đều nghe lời nàng!”

Tĩnh Bảo tức đến muốn giết người.

Tên súc sinh này lại dùng chiêu cầu xin?

“Tam tỷ, tỷ đừng tin hắn! Hắn đoán chắc tỷ mềm lòng đó!”

Tĩnh Nhược Tụ ngẩn ngơ, tựa như đang do dự.

Phó Thành Hề thấy có hy vọng, lập tức giơ tay tự tát “bốp bốp” vào mặt mình.

“Tụ nhi, ta sai rồi, ta đáng chết! Ta sai rồi, ta đáng chết...

Tụ nhi, hồi trước ta và nàng tình cảm tốt biết bao, nàng từng hứa với ta chúng ta sẽ sống yên ấm cả đời. nàng quên rồi sao? nàng không thể bỏ ta... Ta thật sự biết sai rồi! Ta nhất định sẽ sửa đổi!”

Cả đời?

Ba chữ ấy như lưỡi dao từng nhát, từng nhát rạch vào tim Tĩnh Nhược Tụ. Từng kỷ niệm cũ hiện về như một cuốn phim quay chậm.

Lâu thật lâu, nàng mới nhẹ giọng: “Đừng đánh nữa...”

Phó Thành Hề nghe vậy như sống lại từ cõi chết: “Tụ nhi, ta biết mà! nàng không nỡ rời ta! Yên tâm, sau này ta chăm chỉ đọc sách, ta...”

"Phó Thành Hề!”

Tĩnh Nhược Tụ mỉm cười dịu dàng: “Ta... chẳng còn sức nói, ngươi... lại gần đây chút!”

“Tam tỷ!” Tĩnh Bảo sốt ruột dậm chân.

“Nàng nói đi, nói đi!”

Phó Thành Hề sợ nàng đổi ý, vội nghiêng đầu sát lại: “Ta nghe đây, ta nghe đây!”

Đôi môi Tĩnh Nhược Tụ lướt qua tai hắn, từ từ trượt xuống, vừa chạm tới cổ thì đột nhiên há miệng, cắn mạnh một phát.

Phó Thành Hề đau đến rùng mình, muốn hét mà không dám, muốn đẩy ra lại càng không dám, chỉ có thể gồng mình chịu đựng.

Phụ nữ mà, chửi một trận, cắn một cú, xả giận là xong. Hắn nghĩ.

Tĩnh Bảo lúc này lại không vội.

Nàng đứng gần, nhìn thấy rõ ràng cú cắn ấy gần như nhắm thẳng vào động mạch cổ của tên khốn, khiến nàng bất giác nghĩ đến bốn chữ: Hận thấu xương!

Đúng lúc này, Tĩnh Nhược Tụ buông răng, môi mỏng nhuộm máu đỏ, càng khiến khuôn mặt trắng bệch kia thêm phần âm u rợn người.

“Muộn rồi, tứ gia.”

Giọng nàng như hồn ma: “Duyên phận của ta và ngươi, đến đây là hết rồi!”

Phó Thành Hề trừng mắt không dám tin, đây vẫn là người phụ nữ năm xưa dịu dàng nhẫn nhịn sao?

Tĩnh Nhược Tụ chẳng buồn liếc hắn thêm lần nào, nhìn về Lục thị đang ngồi trên đầu dãy, nhẹ gọi: “Mẹ, chúng ta về nhà thôi.”

“Về nhà, về nhà!”

Lục thị nước mắt giàn giụa: “Đi, mẹ đưa con về nhà!”

“Đưa theo Dao nhi...”

Chưa nói hết câu, nàng đã gắng gượng hết sức, ngất đi.

Tĩnh Bảo hoảng hốt, vội ôm lấy.

Dưới ánh nến lập lòe, lông mày đôi mắt Tĩnh Nhược Tụ chìm trong bóng sáng lay động, yếu đuối không chịu nổi một cơn gió, nhưng lại cứng cỏi như dao thép không gãy nổi.

“A Nghiễn, bế tam tỷ về phủ!”

“Vâng!”

“Thừa Dược, mau đi theo!”

“Được!”

“Đại tỷ, tỷ về phủ tìm giúp đệ danh sách hồi môn của tam tỷ!”

“Đại tỷ đi ngay!”

“Nhị tỷ, tỷ đi bế Dao nhi, sắp xếp trong phòng đệ!”

“Vẫn là để phòng tỷ đi, đàn ông như muội sao chăm trẻ được?”

“Sử Minh, Sử Lượng, trong phủ ai dám ngăn cản, giết!”

“Rõ!”

Không ai dám ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Tĩnh Bảo tiễn cả đoàn người đi, quay đầu lại, ánh mắt vô tình lướt qua khuôn mặt Phó Thành Đạo...

Trên gương mặt đó có lo lắng, có xót xa, có không nỡ... còn có cả tuyệt vọng.

Tim nàng đột nhiên thắt lại...

Chẳng lẽ, Phó đại ca đối với tam tỷ... thật lòng sao? 

 
Bình Luận (0)
Comment