Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 410

 
Không ai biết, lúc này trong lòng Phó Thành Đạo như lửa thiêu đốt, gan ruột đứt đoạn.

Nàng đi rồi!

Từ nay về sau, giữa nàng và nhà họ Phó không còn chút dây dưa nào nữa.

Còn ta thì sao?

Ta phải làm sao đây?

Trái tim này... phải làm sao bây giờ?

“Nàng có thể đi, nhưng con gái ta nhất định phải ở lại!”

Phó Tứ gia bỗng nhiên bừng tỉnh, phát cuồng lao ra ngoài, Cao Chính Nam và Ngô Thành Cương mắt nhanh tay lẹ, lập tức chia ra trái phải giữ chặt hắn lại.

“Buông ta ra! Các ngươi không thể ỷ thế h**p người! Các ngươi cướp con gái ta, ta phải đến phủ Thuận Thiên kiện các ngươi! Buông ta ra! Trả con gái cho ta... A... a...”

Tiếng gào thét thảm thiết khiến người nghe lạnh cả sống lưng, nhưng trong mắt Cao Chính Nam và Ngô Thành Cương chỉ toàn là vẻ khinh thường.

Đều là đàn ông, hai người họ quá hiểu chiêu trò của Phó Thành Hề: giữ lại đứa con, chính là nắm được điểm yếu chí mạng của người phụ nữ, sau đó mới có cơ hội xoay chuyển cục diện.

Tiếc rằng... Thất gia sẽ không cho hắn cơ hội ấy.

Quả nhiên đúng như dự đoán.

Tĩnh Bảo thu tâm trí lại, sải bước đi đến trước mặt Phó Thành Hề, nhìn xuống hắn bằng ánh mắt khinh thường cao ngạo: “Bây giờ, để ta cho tên khốn ngươi biết, Thất gia ta ỷ thế h**p người như thế nào!”

Cái gọi là "ỷ thế h**p người" của Tĩnh Bảo, chẳng khác gì thiên binh vạn mã nghiền nát đến.

“Phó Thành Hề, ngươi sủng thiếp diệt thê đó là tội thứ nhất.
Nghe lời gièm pha, không phân trắng đen, vu oan cho huynh trưởng và chính thất đó là tội thứ hai.
Tâm địa độc ác, giết con, giết vợ đó là tội thứ ba.
Ba tội chồng chất, việc này dù có đưa đến phủ Thuận Thiên hay Hình bộ, thì việc hòa ly là chắc chắn. Không chỉ hòa ly, sợ rằng ngươi còn phải vào tù ngồi!”

Giọng Tĩnh Bảo vẫn lạnh nhạt: “Vào ngục rồi thì không phải cứ muốn sống là sống được đâu. Cẩm y vệ có thể nghĩ ra trăm phương nghìn kế khiến ngươi chết không rõ nguyên nhân.
Dù ta vì nể mặt Phó đại ca mà muốn tha cho ngươi một con đường sống, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống không thể tránh.”

Nàng nhìn thẳng vào ánh mắt Phó Thành Hề, trong mắt đầy sát khí: “Phó Thành Hề, ngươi có biết thứ đau khổ nhất trên đời là gì không? Không phải cái chết... mà là sống không bằng chết!
Ngươi... muốn thử không?”

Phó Thành Hề bị những lời này dọa đến hồn bay phách tán, đừng nói là dám thử, đến cả một tiếng cũng không dám hé.

Loại người này, chỉ giỏi bắt nạt người nhà mà thôi!

Ánh mắt Tĩnh Bảo cứng cỏi còn hơn cả đàn ông thật: “Lão phu nhân, chuyện hòa ly... người có ý kiến gì không?”

Dù có đi chăng nữa... cũng phải có gan mới dám!

Đinh thị mặt mày xám ngoét, yếu ớt gật đầu.

Tĩnh Bảo quay đầu: “Phó đại ca, chuyện của Tam tỷ và hồi môn của muội ấy, ngươi có ý kiến gì không?”

“Ta...” Phó Thành Đạo cố chịu cơn đau nơi ngực, lắc đầu: “Không có!”

“Phó đại ca, phiền ngươi soạn văn bản hòa ly. Cao đại ca, Ngô đại ca làm chứng.”

Tĩnh Bảo chau mày, liếc ánh mắt đen nhánh về phía Phó Thành Hề, lúc này hắn đã như con chó chết: “Trước khi trời sáng, ta muốn Tam tỷ của ta được tự do.”

...

Trời... cuối cùng cũng sáng rồi.

Cao Chính Nam và Ngô Thành Cương bước ra khỏi nhà họ Phó, đến cổng thì hai người liếc nhìn nhau, đều thấy rõ nỗi sợ trong mắt đối phương.

Trong đầu Ngô Thành Cương lúc này nghĩ: “May quá, may quá... Tuy ta cũng nạp vài tiểu thiếp, nhưng trước nay luôn kính trọng Tĩnh Nhược Tố, chưa bao giờ để lũ tiểu thiếp lộng hành. Nếu không... kết cục của lão Tứ chính là kết cục của ta!

Còn trong đầu Cao Chính Nam lúc này nghĩ: Vợ lẽ là nguồn gốc tai họa. Sau này nếu có cơ hội, nhất định phải đuổi cái thứ trong phòng đi. Tĩnh Khê đối với ta một lòng một dạ, ta không thể phụ nàng!

Hai người dứt ánh nhìn, nối đuôi nhau lên ngựa, phi thẳng đến phủ Thuận Thiên.

Sợ Phó Thành Hề lại gây chuyện, bản hòa ly này nhất định phải trình lên quan phủ lưu hồ sơ và đóng dấu xác nhận.

Hai người họ đi rồi, Tĩnh Bảo và Phó Thành Đạo đứng song song ở cửa, không ai mở miệng.

Một người muốn hỏi, nhưng không thể nói thành lời. một ánh mắt cũng không biểu lộ được gì... Có lẽ Phó đại ca chỉ thương xót Tam tỷ thôi?

Một người thì lòng đã nguội lạnh, sau này muốn gặp nàng một lần còn khó hơn lên trời. Trái tim đã trao đi rồi... biết đặt nơi đâu?

“Phó đại ca, hai nhà ầm ĩ thành ra thế này, ta cũng không ngờ. Nhưng dù thế nào... ngươi vẫn là đại ca ta, điều này không thay đổi.”

Phó Thành Đạo ngẩn người, nhẹ giọng trả lời: “Thất gia... hãy chăm sóc cho... Tam cô nương, bảo nàng... bớt lo phiền.”

“Ta sẽ. Cáo từ!”

“Thất gia, khoan đã!”

Tĩnh Bảo ngoái đầu nhìn lại. Phó Thành Đạo mấp máy môi, cuối cùng không nói ra lời, chỉ thốt: “Thất gia sắc mặt không tốt, xin giữ gìn sức khỏe.”

“Ngươi cũng vậy!”

Bóng dáng Tĩnh Bảo khuất dần trong ánh bình minh. Phó Thành Đạo vẫn đứng yên bất động như pho tượng.

Rất lâu sau, hắn quay sang nói với quản gia sau lưng bằng giọng lạnh lùng: “Gọi hết người đến phòng mẹ, ta có chuyện cần nói!”

Lời của Phó Thành Đạo rất đơn giản.

Tĩnh gia độ lượng, không truy cứu chuyện sau này nữa. Nhưng điều đó không có nghĩa là nhà họ Phó có thể coi như chưa từng xảy ra.

Vệ di nương tâm địa rắn rết, dù thế nào cũng không thể tiếp tục ở lại nhà họ Phó, chỉ có thể bị bỏ.

Lão Tứ bị đàn bà xoay như chong chóng, giết con bỏ vợ, đạo đức bại hoại, lập tức phải trở về Hải Môn, giao cho lão Nhị và lão Tam nghiêm khắc quản lý.

Cách xử lý của Phó Thành Đạo đối với lão Tứ, thực ra có chút tư tâm. Hắn sợ lão Tứ lại đi quấy rầy người phụ nữ kia, khiến nàng càng thêm đau khổ.

Vệ di nương vừa nghe biết mình vẫn không thoát khỏi kết cục bị bỏ, trong lòng nghĩ: dù sao cũng chẳng còn đường sống, bèn liều mình đập đầu vào tường. Trên đầu lập tức xuất hiện một cái lỗ, máu tuôn xối xả.

Phó Thành Đạo nhìn người phụ nữ toàn thân đẫm máu, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Đừng dùng mấy trò sống chết ra hù dọa ta! Dù ngươi có thật sự chết, ta cũng sẽ sai người mang xác ngươi trả về nhà họ Vệ!”

Vệ di nương chưa từng nghĩ người đàn ông này lại cứng rắn như đá, vừa tức vừa đau, ngất lịm đi ngay tại chỗ.

Phó Thành Hề co ro trong góc, không còn cảm giác gì với những chuyện trước mắt. Trong lòng hắn lúc này chỉ còn duy nhất một ý nghĩ: “Con đàn bà đáng chết đó... sao dám hòa ly với hắn?

Sao nàng dám?

...

Tĩnh Bảo trở về phủ, đi thẳng đến phòng của Lục thị.

Dù đã thức trắng một đêm, nhưng Lục thị hoàn toàn không buồn ngủ, đang mở to mắt thất thần nhìn vào một nơi vô định.

Thấy con trai bước vào, trong mắt bà mới thoáng ánh sáng.

Tĩnh Bảo ngồi xuống cạnh giường: “Mẹ, Tam tỷ và Dao nhi hiện giờ thế này, con sẽ không trở về phủ Lâm An nữa. Con ở lại kinh thành chăm sóc hai mẹ con họ.”

Thực ra Lục thị cũng đang lo lắng chuyện này.

Trở về phủ Lâm An là chuyện cấp bách, nhưng Tam nhi xảy ra chuyện thế này, nếu mang theo nàng thì một là nàng và Dao nhi không chịu nổi đường xa, hai là Mã Thừa Dược cũng không thể đi cùng.

Nếu để Tam nhi lại, mẹ góa con côi trơ trọi giữa Tĩnh phủ rộng lớn, thật sự đáng thương.

“Sau khi mẹ về, có thể nói với họ tộc như thế này: quốc vương Tô Lục nhập kinh, kinh thành sự vụ bề bộn, cấp trên yêu cầu chúng ta sớm đi làm.”

Tĩnh Bảo nghĩ một lúc rồi nói: “Con sẽ dồn hai tháng phép này lại nghỉ vào dịp Tết. Đến lúc đó, sức khỏe Tam tỷ và Dao nhi cũng đã hồi phục, có thể đưa họ về phủ Lâm An chơi giải sầu.
Khi ấy mời tộc nhân ăn mừng, dâng hương khấu đầu với tổ tiên cũng không muộn.”

“Chỉ có thể như vậy thôi...” Lục thị thở dài: “Con cố an ủi nó nhiều một chút, ngày tháng còn dài... sau này... sau này...”

Những lời phía sau, Lục thị không sao nói tiếp được, nước mắt rơi lã chã. Một nữ nhân đã hòa ly, lại không thể sinh nở... còn có thể nói gì đến tương lai?

“Tam cô nương nhà ta... đúng là mệnh khổ mà!” 

 
Bình Luận (0)
Comment