“Khổ sở gì chứ!”
Tĩnh Bảo mỉm cười: “Rời khỏi gã đàn ông tồi ấy, về lại nhà mẹ đẻ, không lo ăn mặc, sống yên ổn bên Dao nhi, lại có đệ đệ là ta hỗ trợ, cuộc sống sau này chỉ có thể ngày một tốt hơn thôi. Mẹ cứ yên tâm.”
“Con tuổi còn nhỏ thì hiểu được gì? Đời người còn dài, tỷ con mới hai mươi mấy, còn bao nhiêu năm tháng phía trước phải sống nữa cơ mà!”
“Mẹ à, cơm ăn từng miếng, việc làm từng chuyện, lỡ sau này tam tỷ có số hưởng, gặp được người thật lòng yêu thương, không chê bai gì tỷ ấy cũng chưa biết chừng!”
Tĩnh Bảo bỗng xoay chuyển câu chuyện, nói: “Ngày khởi hành không cần lùi nữa, năm ngày nữa xuất phát đi!”
Lục thị định nói rồi lại thôi.
Tĩnh Bảo biết bà muốn nói gì, bèn tiếp lời: “Hôm qua mẹ còn lo sau này con sống đơn độc, giờ tam tỷ trở về, vừa hay có thể làm bạn cùng con. Dao tỷ, con sẽ xem như là con ruột mình, sau này còn có thể thay con dưỡng già, tiễn con về nơi an nghỉ.”
“Mưu tính của con cũng nhanh thật đấy!”
“Con đâu phải tính nhanh, chỉ là kế hoạch không theo kịp biến hóa thôi!”
Tĩnh Bảo nắm lấy tay Lục thị, dịu dàng nói: “Mẹ, cứ nhìn hiện tại mà sống, đừng lo chuyện tương lai. Tương lai mà, chẳng ai nói trước được đâu!”
...
Vì chuẩn bị khởi hành sau năm ngày nữa, Tĩnh Bảo thay đồ xong lập tức đến tìm vợ chồng Cao Chính Nam. Nàng mong nhị tỷ và tỷ phu có thể ở lại phủ Lâm An một thời gian, rồi hãy quay về Kim Lăng.
Một người giỏi giang sắc sảo, một người khôn ngoan có đầu óc, có họ ở cạnh mẹ thì đám người ở nhị phòng kia cũng chẳng dám giở trò gì.
Cao Chính Nam dĩ nhiên lập tức đồng ý.
Khi ba người đang bàn bạc, mẹ của Uông Tần Sinh là Khổng thị sai ma ma thân cận đến hỏi thời gian Tĩnh gia khởi hành, bà ta muốn cùng đi về phía Nam để tiện đường làm bạn.
Tĩnh Bảo nghe là hiểu ngay ngụ ý trong lời này: chắc chắn là Khổng thị đã nghe chuyện tam tỷ hòa ly với nhà họ Phó, sợ mẹ buồn bã nên muốn đi đường cùng để trò chuyện an ủi.
Ma ma kia còn mang theo một tin vui: Khổng thị đã bỏ tiền lo lót đường dây cho con trai út, cuối cùng chiếu chỉ triều đình đã xuống, Uông Tần Sinh được phong làm huyện thừa tòng thất phẩm, bổ nhiệm đến huyện Phú Dương thuộc phủ Lâm An.
Tĩnh Bảo nghe xong, mừng đến mức không thể tin nổi.
Huyện Phú Dương nằm ở phía tây nam phủ Lâm An, từ Tĩnh phủ cưỡi ngựa nhanh chỉ mất một ngày đường, Uông Tần Sinh làm quan ở đó chẳng khác nào cho mẹ một chỗ dựa vững chắc.
Thế là nỗi lo về sau của nàng được giải tỏa không ít.
Tĩnh Bảo lập tức bảo A Nghiễn chuẩn bị lễ vật mừng một ngàn lượng bạc gửi đến cho Uông Tần Sinh, đồng thời nhắn lại với Khổng thị: năm ngày nữa sẽ xuất phát về phía Nam, mong được đồng hành.
Bên cạnh, Tĩnh Nhược Khê thở dài: “Mẹ thì có chỗ dựa rồi, còn hai đứa con trai của ta lại chẳng còn tiên sinh.”
Tĩnh Bảo mỉm cười: “Cứ để hai cháu lại đây, ta sẽ dạy vỡ lòng cho chúng!”
“Ta không nỡ!”
“Nhị tỷ, tỷ...”
“Ta không nỡ rời xa đệ!”
Tĩnh Nhược Khê véo má Tĩnh Bảo, xót xa: “Đệ xem cái mặt đệ kìa, cũng chẳng khá hơn tam tỷ là bao, thôi đừng lo nghĩ nhiều nữa, mau về phòng nghỉ ngơi đi!”
Tĩnh Bảo xoa mặt mình: “Tỷ phu, trông sắc mặt ta có tệ lắm không?”
Cao Chính Nam nói thẳng: “Ừ, trông chẳng khác gì quỷ!”
...
Cuối cùng, vị Thất gia có sắc mặt như quỷ ấy cũng không gắng gượng nổi, về đến phòng lập tức ngã lên giường, vừa nhắm mắt đã ngủ say như chết.
Trong giấc mơ, nàng cảm giác có ai đó đang đứng bên giường nhẹ nhàng thở dài.
Nếu lúc này Tĩnh Bảo mở mắt, sẽ thấy quả thực có người đang đứng đó và người ấy đúng là đang thở dài.
Người ấy chính là Cố Trường Bình.
Trên mặt cô gái này không còn chút huyết sắc, vành mắt thâm đen, môi khô nứt, hai chỗ đều nứt ra, một vết còn rỉ máu mờ mờ.
Hôm đó hắn đã hôn lên đôi môi này thế nào vậy?
Lại còn hôn đến mức mê đắm say sưa?
Ánh mắt Cố Trường Bình dần tối lại, hắn lấy ra từ ngực áo một lọ sứ, nhẹ nhàng lấy ít dầu mỡ bên trong rồi thoa lên môi nàng.
Nửa đêm hôm qua hắn mới biết chuyện tam tiểu thư Tĩnh gia gặp chuyện, muốn ra mặt giúp cũng không tiện, mà không giúp thì lại nóng ruột, sợ nàng bị người khác ức h**p.
Chính là vì “yêu ai yêu cả đường đi lối về” đấy thây!
Cả đêm trằn trọc không yên, rốt cuộc chờ được tin hòa ly. Vừa hay tin là hắn không ngồi yên nổi nữa, bất chấp tất cả mà đến.
Kiếp trước tam tiểu thư có kết cục ra sao, vì lúc đó hắn ở xa tận phủ Hải An nên không rõ. Nhưng kiếp này thì hắn dám chắc, chỉ cần có Tiểu Thất, nhất định sẽ không để ai ức h**p nàng.
Tĩnh gia, Đỗ Ngọc Mai, giờ lại thêm một tam tiểu thư nữa...
Nàng không sợ bản thân sẽ kiệt sức hay sao?
Cố Trường Bình cảm thấy trong lòng như có lỗ thủng, từng cơn gió lùa vào, toàn là cảm giác đau lòng!
“Hầy..."
Hắn khẽ thở dài một tiếng.
...
Bên rặng tường vi ngoài viện, Tề Lâm cũng đang thở dài.
Gia muốn bí mật gặp Thất gia, bắt hắn tìm cách đuổi hết người trong viện ra ngoài. Nguyên Cát và Cẩu Nhị Đản thì dễ lừa, bày chút trò nhỏ là được;
Chỉ khổ nỗi cô nương trước mắt mặt tròn tròn, lông mày cong cong, mắt hạnh môi mỏng này nhìn qua đã biết không phải người dễ đối phó.
Nghĩ vậy, Tề Lâm vênh mặt lên một cái, làm ra vẻ “không phải ta muốn tìm nàng, mà là gia nhà ta có lời muốn nhờ ta truyền lại”.
A Man chẳng rảnh nghe hắn nói nhảm, bèn nhếch môi cười: “Tề gia, đừng quanh co nữa, đàn ông con trai thì nói năng dứt khoát chút.”
Tề Lâm dựng tóc gáy.
Chết tiệt!
Cô gái này mà cười lên... đúng là khiến người ta phát điên!
Tề Lâm kéo lại cổ áo giữa, ho nhẹ một tiếng: “Cái đó là... ờ thì...”
“Là gì?” A Man tròn mắt nhìn chằm chằm chờ hắn nói tiếp.
Biết là gì thì đã chẳng phải dây dưa nói chuyện linh tinh với nàng ở đây rồi!
Tề Lâm gãi mũi, mắt nhìn thẳng mà nói dối: “Thực ra cũng chẳng có gì, ta chỉ là... hơi nhớ huynh đệ A Nghiễn thôi, ủa, sao chẳng thấy hắn đâu?”
Nghe vậy, ánh mắt A Man như hai ngọn đèn lồng rọi khắp mặt hắn.
Tên này sáng sớm đã lén lút đến tìm nàng, bảo là Cố tiên sinh có lời muốn nói riêng với Thất gia, lại còn đòi tìm nơi yên tĩnh để trò chuyện.
Giờ thì quanh co nửa ngày, lại bảo là nhớ huynh nàng...
Chẳng lẽ tên này cũng giống chủ nhân của hắn, đều có sở thích yêu đàn ông?
Chủ nhân hắn thì còn chấp nhận được, dù gì Thất gia vốn là nữ cải nam trang, cùng lắm cũng gọi là dị tính hấp dẫn nhau.
“Huynh ta ra ngoài làm việc rồi!”
A Man dứt khoát trả lời: “À đúng rồi, huynh ta là nam, thích nữ. Dùng lời của Thất gia mà nói là trai thẳng, thẳng như thước kẻ, Tề gia làm ơn giơ cao đánh khẽ, đừng cố bẻ cong huynh ấy!”
Tề Lâm: “...”
Câu này... sao hắn nghe không hiểu?
“Trai thẳng là gì?”
“Bẻ cong là sao?”
“Còn ta thì cong chỗ nào?”
Ba câu hỏi như đâm thẳng vào linh hồn.
Còn muốn giả vờ trước mặt ta sao?
Lừa được người khác chứ lừa sao nổi đôi mắt lửa của ta A Man này!
“Tóm lại một câu đừng có mơ tưởng đến huynh ta!”
Ta, ta, ta mơ tưởng huynh ngươi?
Tề Lâm tức đến mức một bụng lửa, gào lên: “Ngươi vớ vẩn cái mẹ gì thế, ngươi..."
“Mẹ ta chết lâu rồi, ngươi muốn vớ vẩn với bà thì phải chui xuống đất, với lại mẹ ta cũng chẳng có trứng mà cho ngươi vớ vẩn đâu!”
“Ngươi...”
“Ngươi cái gì mà ngươi?”
Ngón tay A Man suýt chọc vào mặt hắn: "Bớt học mấy cái thói hư từ chủ ngươi đi, học cái tốt không học, lại học cái xấu, sớm muộn cũng làm mất mặt chủ ngươi thôi!”
Nói xong, cô gái kia quay phắt người, tóc đuôi sam khẽ vung, lắc lư eo nhỏ bước đi.
Tề Lâm ngẩn ra một hồi, hai tay vò đầu đến mức rối như tổ ong vò vẽ.
Lại nghe không hiểu gì nữa rồi, cái gì mà “học theo chủ”, chủ hắn chẳng phải chỉ thích đàn ông thôi sao?
Vì sao chủ hắn thích đàn ông thì được?
Đến lượt hắn thích thì lại không được?
Huống hồ... hắn có thích đàn ông đâu mà!
“... Má nó chứ, đúng là nghiệp chướng mà, cái thế giới trọng ngoại hình này...”
Tề Lâm vừa giật tóc, vừa muốn khóc.