Chương 424: Tùy cơ ứng biến
Đây là... muốn điều tra vụ án sao?
Tĩnh Bảo không hiểu vì sao trong lòng bỗng dâng lên cảm giác bất an.
Đi tới gần, Thịnh Vọng liếc nhìn Cao Triều đang đứng sau lưng, rồi tự mình bước qua Cố Trường Bình, đi vào viện.
Cao Triều khịt mũi một cái, giọng hơi khàn: “Tiên sinh, Cẩm y vệ điều tra vụ án, mời theo ta một chuyến.”
“Cao Triều, ngươi điên rồi à? Sao lại điều tra tiên sinh?” Tiền Tam Nhất bùng nổ.
Cao Triều nhìn Tiền Tam Nhất với ánh mắt kiểu “ngươi là đồ ngốc”: “Không chỉ tiên sinh, ngươi với Tĩnh Thất cũng phải đi!”
“Ngươi nghi ngờ... Ưm...”
Tĩnh Bảo lập tức bịt miệng Tiền Tam Nhất: “Đi thôi, chúng ta sẽ phối hợp với Cẩm y vệ điều tra.”
Cao Triều chẳng buồn để ý đến hai người, lạnh giọng quát người phía sau: “Một người là tiên sinh ta, hai người là huynh đệ ta, các ngươi lo khách sáo cho ta!”
Người kia vội vàng nở nụ cười nịnh nọt: “Dạ dạ dạ, Cao công tử yên tâm, nhất định khách sáo, nhất định khách sáo!”
“Còn ngươi thì sao?” Tĩnh Bảo hỏi.
Cao Triều lại nhìn Tĩnh Bảo bằng ánh mắt kiểu “ngươi đúng là đồ ngốc”: “Tránh hiềm nghi, có nghe qua chưa? Viết được không?”
Cẩm y vệ pha án còn có chuyện này sao?
Tĩnh Bảo vội cười gượng: “Chưa từng vào Cẩm y vệ, mới lần đầu nghe thấy.”
“Người phụ trách thẩm vấn các ngươi là Thịnh Nhị.”
Cao Triều nói với Tĩnh Bảo, nhưng ánh mắt lại nhìn Cố Trường Bình: “Người đó, các ngươi cẩn thận một chút!”
“Thịnh Nhị, cái tên sao mà bình dân đến thế!” Tiền Tam Nhất lắc đầu đầy ghét bỏ: “Bình dân đến mức sắp xuống địa phủ luôn rồi.”
Tĩnh Bảo thật muốn kiếm miếng vải bịt miệng hắn lại, ồn ào quá đi.
Xe ngựa của Cẩm y vệ rất nhỏ, ba người chen vào bên trong, chân duỗi không ra.
Cố Trường Bình dựa vào vách xe, môi mím chặt, ánh mắt đanh lại như đang trầm tư điều gì.
Hắn đang nghĩ gì?
Hắn đang nhớ đến câu nói cuối cùng mà người phụ nữ kia truyền lại bằng khẩu hình:
Gia, ta đã cố hết sức rồi.
Sao nàng lại nói câu này?
Chẳng lẽ nàng là người của Tầm Phương Các?
Vậy có nghĩa là... cô cô đã biết Phác Vân Sơn sắp vào kinh, vụ ám sát lần này là do bà sắp đặt?
Không thể nào!
Hắn đã yêu cầu Cẩm cô cắt đứt liên lạc giữa Cố Ấu Hoa và bên ngoài từ một tháng trước, sợ rằng nếu nàng nghe thấy cái tên Phác Vân Sơn, bệnh điên sẽ trở nặng hơn.
Chẳng lẽ... là Cẩm cô giấu hắn làm chuyện này?
“Tiên sinh, người không sao chứ?”
Cố Trường Bình nhìn gương mặt lo lắng của Tĩnh Bảo, điềm tĩnh trả lời: “Ngươi còn nhớ những lời ta nói với ngươi lúc trên thuyền chứ?”
Hôm đó trên thuyền, hắn nói rất nhiều điều. Nhưng Tĩnh Bảo lập tức hiểu được điều hắn muốn nàng nhớ là gì…
Tùy cơ ứng biến.
Hơi thở nàng vẫn nén nơi lồng ngực, lúc này mới buông ra một cách nặng nề.
Khắp Đại Tần này, ai là người hận quốc vương Tô Lục đến thấu xương?
Theo nàng biết, chỉ có hai người: một là các chủ Tầm Phương Các Cố Ấu Hoa, hai là Lý nương nương ở trang viên nước nóng.
Người trước có liên quan đến Cố Trường Bình, người sau có liên quan đến Hạo Vương.
Tiên sinh nhắc tới bốn chữ ấy là muốn nói với nàng rằng: chuyện này hắn cũng hoàn toàn mù mờ, chẳng rõ đầu mối, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Không rõ đầu mối là tốt!
Ít nhất chứng minh hắn không liên can.
“Con nhớ rõ!”
Tĩnh Bảo gật đầu thật mạnh: “Người trong sạch sẽ được thanh minh, kẻ dơ bẩn tự sẽ lộ mặt, tiên sinh không cần lo lắng!”
Cố Trường Bình mỉm cười dịu dàng với nàng, không nói thêm gì nữa.
Bên cạnh, lòng Tiền Tam Nhất như có cả ngàn móng mèo đang cào cắn.
Trên thuyền!
Nói chuyện!
Nhớ rõ!
Ba cụm từ này kết hợp lại, trong đầu hắn đã hiện ra một cảnh tượng đầy dụ hoặc: tiên sinh và Tĩnh Thất kề sát vai nhau, nói lời dịu dàng, tình ý miên man...
Má ơi!
Bảo sao tối đó Cao mỹ nhân nổi cơn điên, hóa ra hai người này sớm đã vụng trộm thề hẹn trăm năm rồi!
Vậy sau này ta gọi Tĩnh Thất là... sư mẫu à?
Tiền Tam Nhất lườm Tĩnh Thất một cái, lại lườm thêm cái nữa, rồi lại thêm cái nữa... Trong lòng thầm nghĩ một câu:
Hủy diệt hết đi!
Nửa canh giờ sau, xe ngựa dừng trước cổng Cẩm y vệ.
Tĩnh Bảo vào trong mới phát hiện, hầu như tất cả các văn võ quan viên tham gia đón sứ đoàn đều đang xếp hàng, từng người một bị gọi vào thẩm vấn.
Có người chỉ mất chút thời gian đã ra khỏi phòng; có người thì lâu hơn, cả nửa ngày cũng không có động tĩnh.
Duy chỉ có một điểm chung: ai nấy đều mang vẻ lo lắng.
Nhờ được Cao Triều căn dặn, ba người Tĩnh Bảo không cần xếp hàng, được dẫn thẳng đến một sân viện. Trong viện âm u lạnh lẽo, trước cửa có một người đứng chắp tay sau lưng.
Người đó dáng người mảnh khảnh, tóc đen, mắt đen, áo quần đen, duy chỉ có gương mặt là trắng bệch.
“Ta là Thịnh Nhị, chuyên phụ trách thẩm án ở Cẩm y vệ. Ba người các ngươi, ai muốn vào trước?”
Giọng người kia có hơi bén nhọn. Tiền Tam Nhất ghé sát Tĩnh Bảo, nhỏ giọng: “Nghe đã biết là thái giám.”
Giờ còn tâm trạng để bận tâm mấy chuyện đó sao?
Tĩnh Bảo đẩy hắn một cái: “Ngươi vào trước đi!”
Tiền Tam Nhất thầm thở dài, chẳng phải là muốn ở riêng với tiên sinh để tâm sự à, Tĩnh Thất, ngươi thắng rồi!
“Ta vào trước!”
Tiền Tam Nhất giơ tay. Thịnh Nhị lạnh lùng liếc hắn một cái, rồi quay người bước vào phòng trước.
Phòng không lớn, vuông vức, chỉ có một ô cửa sổ nhỏ ở bên trên phía tay phải. Giữa phòng đặt một bàn hai ghế, trên bàn có mấy cây nến đang cháy, ánh lửa nhảy nhót.
Thịnh Nhị chỉ vào chiếc ghế trước mặt: “Tiền Đại nhân, mời ngồi!”
Tiền Tam Nhất liếc nhìn thái giám này một cái, ngồi phịch xuống.
Người ghi chép ho nhẹ một tiếng, ra hiệu cho Thịnh Nhị có thể bắt đầu.
Thịnh Nhị gật đầu với Tiền Tam Nhất: “Tiền Đại nhân, chuyến công vụ lần này là ai sắp xếp?”
Tiền Tam Nhất: “Hoàng thượng chứ ai, người phái chúng ta đi cùng Phác Chân Nhân đón sứ đoàn.”
Thịnh Nhị: “Khi vụ án xảy ra, ngươi đang làm gì?”
Tiền Tam Nhất thầm nhủ: tên thái giám này biết điều tra không đấy, hỏi thế cứ như ta là hung thủ không bằng!
“Ta đứng tại chỗ... thở!”
Hừ, xem ngươi đối đáp thế nào!
Thịnh Nhị hơi nheo mắt suy tư, lấy ra một thỏi bạc, “cạch” một tiếng đặt lên bàn.
“Nếu hợp tác tốt, thỏi bạc này...”
Những năm lượng bạc to đùng!
Mắt Tiền Tam Nhất sáng lên: “Sao ngươi không nói sớm! Yên tâm, ta nhất định phối hợp hết mình!”
Thịnh Nhị: “Ngươi đứng đó đã thấy gì?”
Tiền Tam Nhất: “Ta thấy một nữ tử bỗng chạy ra dâng trà, sau đó rút dao đâm về phía Quốc vương Tô Lục, Phác Chân Nhân lập tức đứng chắn trước mặt.”
Thịnh Nhị: “Sau đó?”
Tiền Tam Nhất: “Sau đó nữ tử đó lại rút thêm một con dao nữa, tự đâm mình chết. Chậc chậc, thật tàn nhẫn!”
Thịnh Nhị: “Nói xem, giữa ngươi và Phác Chân Nhân có chuyện gì?”
Tiền Tam Nhất nhún vai: “Ta với hắn chẳng có gì để nói, không cùng đường.”
Thịnh Nhị: “Xem ra các ngươi từng có hiềm khích?”
Mắt Tiền Tam Nhất suýt rớt ra ngoài: “Ý gì? Ta có hiềm khích với hắn, rồi ta thuê sát thủ ám sát cha hắn? Thịnh Công công, xương ngươi đặc biệt mà đầu óc cũng đặc biệt luôn hả?”
Thịnh Nhị cười nhạt trong lòng, mặt không đổi sắc cầm lấy thỏi bạc...
“Để xuống, mau để xuống, không được đụng vào!”
Tiền Tam Nhất vội cười xòa: “Ngươi xem ngươi kìa, đùa giỡn một chút cũng không cho. Ta thấy không khí căng thẳng quá nên mới đùa chút thôi. Được rồi, đúng là có hiềm khích!”
Thịnh Nhị lạnh lùng nhìn hắn, gằn từng chữ một: “Hiềm khích gì?”