Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 425

Chương 425: Bạc gì cơ?

Tiền Tam Nhất thoáng sững người, rồi cắn răng nói: “Hắn từng nhắm đến cháu trai của Định Bắc hầu là Từ Thanh Sơn, còn bày mưu hãm hại y. Tất nhiên, Từ Thanh Sơn cũng không phải loại dễ đối phó, đã phản kích lại vài lần.”

Thịnh Nhị hỏi: “Chỉ có thế thôi sao?”

Tiền Tam Nhất nhướn mày: “Chẳng lẽ còn có gì khác?”

Thịnh Nhị im lặng một lát, lại quay sang cầm lấy bạc.

Tiền Tam Nhất thầm nghĩ chưa xong chuyện, vội vàng đổi giọng cười làm lành: “Thật sự không còn gì nữa, chỉ là vài chuyện lặt vặt thôi.”

Thịnh Nhị hơi nhíu mày: “Khi xảy ra chuyện, có thấy ai khả nghi không? Ví dụ như đồng bọn của thích khách chẳng hạn?”

Tiền Tam Nhất giật mình: “Mẹ kiếp, còn có đồng bọn à? Ai nữa vậy?”

Ánh mắt Thịnh Nhị lạnh đi, liếc nhìn ra sau. Viên quan ghi chép lập tức “khụ khụ” vài tiếng, cười xã giao: “Tiền Đại nhân, ngài có thể rời đi rồi.”

Tiền Tam Nhất ngạc nhiên: “Vậy là hết thật à?”

Viên quan ghi chép trêu chọc: “Sao hả, ngài muốn Cẩm y vệ chúng ta giữ ngài lại ăn cơm sao?”

Tiền Tam Nhất hứng khởi: “Cũng được thôi, ta muốn ăn dê nướng nguyên con!”

Viên quan ghi chép: “Khụ, khụ, khụ...”

Cuối cùng cũng vớt vát được chút thể diện.

Tiền Tam Nhất đắc ý, đưa tay định lấy bạc trên bàn, nhưng tay vừa vươn ra nửa đường thì khựng lại.

“Bạc đâu rồi?” Sắc mặt hắn biến đổi.

Thịnh Nhị mặt không biểu cảm: “Bạc gì cơ?”

“Chính là số bạc ngươi hứa sẽ đưa ta ấy!” Tiền Tam Nhất quýnh lên: “Vừa nãy còn đặt trên bàn mà!”

“À, ngươi nói cái này à.”

Thịnh Nhị cầm thỏi bạc lên lắc vài cái: “Giấu trong người hơi lộm cộm, nên ta đặt lên bàn cho nó thoáng khí chút.”

“Ngươi...”

“Ta từng nói sẽ đưa số bạc này cho ngươi sao?”

Tiền Tam Nhất: ...

Hình như...

Có vẻ...

Đúng là...

Chưa từng nói thật.

Lúc này Tiền Tam Nhất mới muộn màng nhận ra mình bị đùa giỡn, nghiến răng nghiến lợi, miễn cưỡng nói: “Được, được, được! Ngươi được lắm!”

Tên thái giám chết tiệt này!

“Thái giám chết tiệt” vỗ vai hắn, cười mà như không: “Tiền Đại nhân, xin mời!”

Tiền Tam Nhất giật giật khóe miệng, tức tối lườm Thịnh Nhị hai cái, mắt phun lửa bỏ đi.

Ra đến viện, hắn thấy Tĩnh Bảo và Cố Trường Bình, bèn vội vàng bước tới, định mở miệng thì sau lưng lại vang lên giọng của “tên thái giám chết tiệt” kia: “Tiếp theo... là ngươi đấy.”

Một chân của Tĩnh Bảo đã bước ra.

“Cố đại nhân!”

Ánh mắt Tĩnh Bảo khựng lại trong thoáng chốc: “Vậy còn ta?”

Khóe môi Thịnh Nhị hiện lên một nụ mỉm cười khó nhận thấy: “Tĩnh Đại nhân, ngài có thể về rồi.”

“Ta vẫn chưa thẩm vấn xong mà!”

“Ngài không cần hỏi, cũng không hỏi ra gì đâu. Tiết kiệm thời gian cho cả hai bên.”

Tĩnh Bảo nhìn gương mặt điềm tĩnh của Thịnh Nhị, cảm thấy da đầu tê rần.

Thảo nào Cao mỹ nhân nhắc phải cẩn thận, chỉ mấy câu nói đã biết người này thật sự giỏi.

“Cố đại nhân, mời đi theo ta!”

“Thưa tiên sinh?” Tĩnh Bảo túm lấy tay áo Cố Trường Bình.

“Tĩnh Văn Nhược!”

Cố Trường Bình nói: “Nơi này không phải nơi tốt lành gì, ngươi cứ theo Tiền Tam Nhất về trước. Ngoan, nghe lời!”

...

Trong phòng.

Thịnh Nhị nhìn người đàn ông đối diện bằng ánh mắt sâu thẳm.

Dưới ánh nến, hắn ngồi đó, đường nét khuôn mặt rõ ràng. Đôi mắt vốn ôn hòa giờ lại mang vẻ lãnh đạm, vô tình.

Đối diện với mình, không kiêu căng cũng không thấp thỏm, mạch lạc rõ ràng.

Là người có bản lĩnh!

Thịnh Nhị ho nhẹ một tiếng: “Người từng báo trước cho ta không chỉ có Cao Triều, còn có một người khác!”

“Ta biết!”

Cố Trường Bình gật đầu: “Nhiều năm trước Thịnh Vọng từng nhận hai nghĩa tử, lớn tên là Thịnh Đại, nhỏ là Thịnh Nhị. Thịnh Đại ở bên Thịnh Vọng mấy năm thì bị đầu độc chết; sau đó, đứa nhỏ được đưa ra ngoài nuôi dưỡng, mãi đến nửa năm trước mới về kinh.”

Thịnh Nhị: “Nếu đã biết, ta sẽ hỏi thẳng.”

Cố Trường Bình: “Xin mời!”

“Lần đi sứ này, ai là người sắp xếp?”

“Quốc vương Tô Lục thỉnh cầu Hoàng thượng, chỉ định ta làm quan tiếp đãi.”

“Ngươi đâu phải quan Lễ bộ, vì sao quốc vương Tô Lục lại đưa ra lời thỉnh cầu này?”

“Cái này ngươi phải hỏi quốc vương Tô Lục, ta cũng không rõ lắm!”

“Đã từng gặp thích khách trước đây chưa?”

“Chưa từng!”

“Chắc chắn là chưa ư?”

“Chắc chắn!”

Ánh mắt Thịnh Nhị chợt lạnh đi, sắc mặt thay đổi rất nhẹ: “Trong quy trình tiếp khách không có mục hiến trà, vậy mà thân là tổng quan tiếp đãi, ngươi lại không hề nghi ngờ gì?”

“Ta có nghi ngờ.”

“Vậy vì sao không ngăn cản?”

“Bởi vì thích khách mặc trang phục Tô Lục, ta tưởng là do Phác Chân Nhân sắp đặt. Ta nghĩ có lẽ đây là nghi lễ đón khách của họ, nên không ngăn lại.”

“Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, ngươi đã xông lên. Vì sao?”

“Vì ta ở gần!”

“Chỉ vì ở gần sao?”

“Ta còn có mục đích gì khác chứ?”

“Cố đại nhân... chẳng lẽ không sợ sao?”

“Ta biết vài chiêu phòng thân, tự nhận thân thủ không tồi, nên không sợ.”

“Có người thấy khi thích khách tự sát ngã xuống, đã nói gì đó với ngươi.

“Ta không nghe thấy, chỉ thấy môi nàng ta mấp máy.”

Thịnh Nhị nheo mắt, chậm rãi nói: “Cố đại nhân, sau đây ta sẽ hỏi những điều có thể khiến ngài khó chịu. Nhưng vì công vụ, nên mong ngài thứ lỗi!”

Dù Cố Trường Bình giữ được vẻ bình thản bên ngoài, nhưng trong lòng đã căng thẳng hắn đoán được phía sau là gì rồi!

“Cố đại nhân, cô cô của ngài là Cố Ấu Hoa phải không?”

“Đúng vậy!”

“Cũng là các chủ của Tầm Phương Các?”

“Phải!”

“Hôm Cố Ấu Hoa thành thân, Cố gia bị tịch biên, kiệu hoa chưa vào cửa thì nàng bị phu quân bỏ. Chắc nàng hận lắm?”

“Nếu là ta...”

Cố Trường Bình rốt cuộc không giữ bộ mặt ôn hòa nữa, nhếch mép cười nhạt: “Nhất định sẽ hận!”

“Cố Ấu Hoa là một tiểu thư cao quý, từ thiên đường rơi xuống đáy bùn, cuối cùng lại trở thành kỹ nữ. Hai mươi lăm năm trôi qua, mối hận ấy là nhạt đi, hay sâu thêm?”

“Nếu buông bỏ được, thì là nhạt đi. Nếu không, thì là sâu thêm.”

Giọng Cố Trường Bình đều đều, từng chữ rành rọt, rõ ràng, khiến Thịnh Nhị suýt nữa buột miệng khen một câu “hay!”.

“Quốc vương Tô Lục là vị hôn phu năm xưa của Cố Ấu Hoa. Vừa đến kinh đã bị ám sát. Ngươi không thấy việc này khả nghi sao?”

Sắc mặt Cố Trường Bình lập tức trầm xuống: “Ngươi muốn nói... cô cô ta là kẻ chủ mưu phía sau sao?”

“Ta không nói vậy, ta chỉ đang suy luận và phân tích!”

Thịnh Nhị dừng một chút, bất ngờ đổi đề tài: “Sau khi thích khách tự sát, thi thể được lập tức đưa về Cẩm y vệ. Chúng ta đã mời hai pháp y già của Hình bộ đến khám nghiệm.”

Cố Trường Bình hỏi: “Phát hiện được gì rồi?”

Thịnh Nhị: “Chúng ta tìm thấy độc trong kẽ răng của nữ thích khách. Tức là, chủ nhân của nàng đã chuẩn bị hai phương án tự sát để đảm bảo không có sơ sót. Ngoài ra, chúng ta còn phát hiện lòng bàn tay phải của nàng có vết chai mỏng dấu vết luyện võ, cầm dao lâu ngày để lại. Theo ta được biết, Tầm Phương Các nuôi rất nhiều đào kép, trong đó có cả nữ cải nam trang đóng vai võ sinh.”

Cố Trường Bình: “Quả thực có mấy người như vậy, nhưng đều là các cô gái chưa đến hai mươi. Lớn tuổi rồi thì thân hình không giấu được nữa.”

Thịnh Nhị quay đầu nhìn người phía sau. Người đó lập tức ra ngoài, lát sau quay lại, mang theo một con dao găm.

Thịnh Nhị đặt dao trước mặt Cố Trường Bình, chỉ vào chuôi, ra hiệu cho hắn nhìn.

Cố Trường Bình nhìn kỹ, kinh hãi không thôi.

Trên chuôi dao khắc một chữ: Hoa. 

 
Bình Luận (0)
Comment