Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 426

Chương 426: Bớt nói một câu thôi

Chiều tối mưa như trút nước, rào rào đập xuống mặt đất.

Tĩnh Bảo và Tiền Tam Nhất đều không mang theo dù, đành trú dưới hiên nhà tránh mưa.

Đúng lúc này, bỗng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, vô số Cẩm y vệ mang đao từ nha môn ào ạt xông ra.

Tĩnh Bảo giật mình, vừa hay nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trong đội ngũ, vội vã lao ra màn mưa, kéo tay người kia lại: “Thịnh lão đại, các ngươi định đi đâu vậy?”

Thịnh Vọng thấy là vị Thám hoa lang, chỉ cảm thấy nhức đầu.

Hắn không lộ vẻ gì, hạ thấp ô xuống, đảo mắt ra sau lưng, tên thị vệ thân cận lập tức hiểu ý bước lên trước nói: “Lục soát Tầm Phương Các, bắt giữ Cố Ấu Hoa!”

“Vậy còn tiên sinh ta thì sao?”

“Y vẫn đang thẩm vấn, ai biết có phải đồng phạm hay không? Người không phận sự tránh ra! Lão đại, mời!”

Thịnh Vọng liếc nhìn Tĩnh Bảo một cái đầy hàm ý, mang theo ô nhanh chóng biến mất trong màn mưa.

Tĩnh Bảo nhìn theo bóng lưng hắn, mồ hôi lạnh túa ra. Nếu không phải chuyện hệ trọng, thì sao Cẩm y vệ phải đích thân xuất mã?

“Tiểu Thất, chẳng lẽ tiên sinh...”

“Ngươi im miệng!”

Tĩnh Bảo cắt lời: “Tiên sinh tuyệt đối không thể làm ra chuyện ngu xuẩn như thế, nhất định là có kẻ hãm hại. Chúng ta chia nhau hành động, ngươi đi tìm Cao Triều, nói cho hắn biết Tầm Phương Các và tiên sinh đều bị vu oan.”

“Tiểu Thất, vậy người định đi đâu?” Tiền Tam Nhất sốt ruột đến mức nhảy cẫng lên.

“Ta...”

Tĩnh Bảo đã lao vào màn mưa, vừa há miệng định nói thì bị sặc nước.

Ta phải thay một bộ áo quần khô ráo trước, nếu không thân phận sẽ bị lộ, sau đó mới nghĩ cách tìm ra hung thủ thực sự.

“Thất gia!”

Giữa mưa, A Nghiễn đánh xe lao tới, Tĩnh Bảo như thấy cứu tinh: “Mau, mau đi mua một bộ áo quần sạch sẽ, rồi chúng ta đến Tầm Phương Các.”

...

Tầm Phương Các, những chiếc lồng đèn đỏ bị gió thổi nghiêng ngả.

Mưa to, Cẩm y vệ tràn vào như thủy triều, khiến cả tòa lâu trở nên hỗn loạn.

Thịnh Vọng bị ướt mưa, tóc dán lên má, càng khiến khuôn mặt tròn trịa kia trông trắng nõn hơn: “Người đâu, phong tỏa lầu các, tìm cho ra Cố Ấu Hoa!”

“Rõ!”

Thị vệ thân cận khiêng ghế tới mời Thịnh Vọng ngồi, hắn xua tay: “Ngươi ở lại trông chừng, ta đi thay đồ.”

Thay đồ gì?

Làm thái giám ai chẳng biết chuyện này.

m*nh c*n không còn, nơi đó thường rỉ nước, chỉ có thể dùng vải bọc lại, đến giờ thì thay miếng khác, nếu không cả người sẽ bốc mùi nước tiểu, chẳng ai dám đến gần!

Chừng một tuần trà sau, Thịnh Vọng quay lại, vừa ngồi xuống nhận chén trà thì có người bẩm: “Đại ca, không tìm thấy Cố Ấu Hoa, chỉ bắt được một lão nô họ Cẩm thân cận bên cạnh bà ta.”

“Cái gì?”

Thịnh Vọng giận dữ, đập chén trà xuống đất: “Lục soát tiếp cho ta! Dù phải đào ba thước đất cũng phải tìm cho bằng được!”

...

“Gia, đã hỏi thăm được rồi, nói là Cố Ấu Hoa mất tích rồi!” A Nghiễn lau nước mưa trên mặt, trận mưa này thật lớn.

“Mất tích rồi ư?”

Tĩnh Bảo dưới ô lại một lần nữa nín thở.

Nàng từng nhiều lần ra vào Tầm Phương Các, thậm chí còn ở lại đó học đêm nửa tháng, biết rõ nơi ấy có một chỗ bất kỳ ai cũng không được đến gần.

Chỗ ấy ba mặt đều là nước và có người gác, là viện của Cố Ấu Hoa.

Hiện tại Cố Ấu Hoa đột nhiên biến mất, liệu Cẩm y vệ có cho rằng bà đã trốn chạy để thoát tội không?

Vậy chẳng phải mọi chuyện sẽ đổ hết lên đầu tiên sinh sao?

Sắc mặt Tĩnh Bảo thoáng chốc tái nhợt, lập tức hạ quyết định: “A Nghiễn, quay về Cẩm y vệ tìm Cao Triều!”

“Thất gia, trời mưa thế này...”

Tĩnh Bảo lập tức nổi giận: “Mưa to cũng phải đi, trời có đổ dao cũng phải đi!”

A Nghiễn thấy Thất gia nổi nóng, vội ngoan ngoãn im miệng.

...

Cao Triều vừa nhìn thấy Tĩnh Bảo, ngọn lửa tức nghẹn trong lòng lập tức bùng lên.

Sao thế, mưa gió gì cũng thấy nàng chạy khắp nơi tích cực nhất, định khiến người khác như mấy tên ngốc hay sao?

“Ngươi đến làm gì?”

Tĩnh Bảo không để tâm đến sự lạnh nhạt trong giọng hắn, chống ô nói: “Cao Triều, ta muốn biết thích khách kia có liên quan gì đến Tầm Phương Các không? Cẩm y vệ các người bắt người không thể vô cớ, chắc chắn phải có bằng chứng.”

“Ta phải nói cho ngươi biết sao?” Cao Triều cười nhạt.

“Phải nói!” Tĩnh Bảo bóp trúng điểm yếu của hắn: “Ngươi cũng không muốn Cố Trường Bình gặp chuyện, đúng không?”

“Ngươi...”

“Được rồi được rồi, mỗi người nói ít một câu đi!” Tiền Tam Nhất thấy hai người sắp cãi nhau to, vội đứng ra hòa giải: “Giờ không phải lúc ghen tuông tranh giành, mà là chuyện sống còn. Thích khách muốn ám sát quốc vương Tô Lục, tội này là tru di cửu tộc đó! Hai người chẳng lẽ muốn xuống âm phủ tình tứ với tiên sinh à?”

“Sao ngươi biết...”

Tĩnh Bảo hất nhẹ ô lên, nhìn hắn đầy kinh ngạc, Tiền Tam Nhất không dám bán đứng Cao Triều, chỉ đành bất lực nói: “Ta mù chắc? Ta có mắt mà. Mắng ngươi ngu cũng vì muốn tốt cho ngươi thôi, học cái gì không học, cứ học theo Cao mỹ nhân với Từ Thanh Sơn, thật khổ thân ngươi!”

Tiền Tam Nhất thở dài: “Còn ngươi nữa, tên họ Cao kia, ngươi quên vì sao mình vào Cẩm y vệ rồi sao? Giờ là lúc nước sôi lửa bỏng, ba tên thợ giày còn hơn Gia Cát Lượng, ta với Tĩnh Thất, một người là Trạng nguyên, một người là Thám hoa, đầu óc không tệ đâu.”

Cao Triều lạnh lùng: “Ngươi tưởng ta không muốn nói à? Là ta không được nói. Đừng tưởng ta là con trưởng công chúa thì có thể thích gì làm nấy trong Cẩm y vệ. Muốn đứng vững ở đây, phải dựa vào thực lực.”

“Không cần ngươi nói, ta chỉ hỏi, ngươi gật hay lắc đầu thôi.”

Tĩnh Bảo rướn đầu tới, ô nghiêng xuống theo: “Các người chắc hẳn đã tìm được một số chứng cứ trên người nữ tử kia?”

Cần gì phải hỏi?

Cao mỹ nhân nghiêng đầu, xem như gật đầu.

Tĩnh Bảo: “Thêm vào mối oán thù cũ giữa Cố Ấu Hoa và Phác Vân Sơn, nên các người mới hành động.”

Cao Triều liếc nàng một cái, chớp mắt.

Tĩnh Bảo giấu tay trong tay áo, ngón tay âm thầm bấu mạnh: “Ta đoán, chứng cứ đó hẳn rất rõ ràng, chỉ thẳng vào Cố Ấu Hoa.”

Cao Triều hơi nhíu mày.

Tĩnh Bảo không đợi hắn gật đầu, cười nhạt: “Hận thù hai mươi lăm năm tích tụ trong lòng Cố Ấu Hoa, ai biết mỗi đêm bà đã bao lần tính toán, bao lần tưởng tượng. Nếu ta là bà, đừng nói sơ hở, một chút dấu vết cũng không để lộ.”

Lòng Cao Triều chợt thắt lại.

Tiền Tam Nhất thì thắt đến hai nhịp.

Tĩnh Bảo không nhìn sắc mặt hai người, chỉ nói tiếp: “Chỉ là có người lợi dụng ân oán cũ giữa bà và họ Phác thôi. Ngươi có thể bàn với Thịnh lão đại thử, nếu tìm ra hung thủ thực sự, nói không chừng còn lập được công.”

“Trên chuôi dao có khắc một chữ ‘Hoa’!” Cao Triều ném lại một câu, che ô quay người bỏ đi, chợt bị ai đó túm chặt cổ tay. Ngoảnh đầu lại, là ánh mắt tối sầm của Tĩnh Bảo.

“Cao Triều!” Nàng nói: “Cố Ấu Hoa là người thân duy nhất của tiên sinh trên cõi đời này. Nếu bà xảy ra chuyện, ta không dám tưởng tượng tiên sinh sẽ ra sao...”

“Ngươi đúng là lắm lời!”
Cao Triều hất mạnh Tĩnh Bảo ra, mặt mày khó chịu: “Cả hai đứa ngốc các ngươi, ra Lầu Ngoại Lâu đợi tin đi!”

“Ngốc?”

Tiền Tam Nhất phẫn nộ nhìn theo bóng hắn: “Tên con hoang này lấy tư cách gì chửi Trạng nguyên là đồ ngốc hả?!” 

 
Bình Luận (0)
Comment