Trương Trường Thọ cất giọng hỏi: “Tĩnh sinh, ngươi tự kể lại đi.”
Tĩnh Bảo trả lời: “Hôm qua trong phòng rửa mặt, Thạch Thuấn chặn đường ta lại, buông lời bẩn thỉu tục tĩu. Ta phẫn nộ, bèn hắt cả chậu nước rửa mặt vào hắn.”
Trương Trường Thọ hỏi tiếp: “Rồi sao nữa?”
Tĩnh Bảo: “Sau đó, hắn bèn để ta rời đi.”
“Đừng nói mớ nữa!” Thạch Hổ quát: “Đừng nói là hắt cả chậu nước vào mặt đệ đệ ta, ngay cả giẫm một cái đệ ấy cũng chẳng tha ngươi, làm gì có chuyện đệ ấy chịu để ngươi đi?”
Tĩnh Bảo ưỡn ngực, đáp dõng dạc: “Bẩm đại nhân, là bạn cùng phòng của ta, Cao công tử đến kịp lúc, hắn thấy vậy mới chịu dừng tay. Nếu đại nhân không tin, có thể mời Cao công tử tới đối chất.”
Chết tiệt thật!
Hắn định đội cho mình cái mũ to hơn nữa sao? Lại còn dám đòi truyền con trai của Trưởng công chúa đến hỏi cung?
Trương Trường Thọ lén liếc Thạch Thượng thư một cái, xin chỉ thị.
Lúc này Thạch Thượng thư chỉ một lòng muốn điều tra cái chết của con trai, chẳng còn bận tâm Trưởng công chúa hay không, bèn quát to: “Người đâu, truyền Cao Triều!”
Cao Triều lững thững đi vào, vào trong nội đường chỉ chào Cố Trường Bình một cái, rồi như thể chẳng có xương cốt gì trong người, thả người ngồi bệt luôn xuống ghế.
Mọi người cùng lúc ngã ngửa trong lòng.
Công tử à, ngài có thể đừng ngang ngược như thế được không?
Cao Triều hơi nhấc mí mắt: “Gọi ta tới làm gì đấy? Mau nói, đừng cản ta ngủ.”
Trương Trường Thọ nín thở, cẩn trọng hỏi: “Cao công tử, chuyện xảy ra hôm qua trong phòng rửa mặt, ngài cũng có mặt sao?”
“Thế nào, Quốc Tử Giám cấm ta mang tùy tùng theo, giờ lại không cho ta vào phòng rửa mặt ư?”
“Không... không, không phải vậy...”
Trương Trường Thọ bị sặc nước bọt, ho sù sụ: “Không phải ý đó…”
“Ta có mặt!” Cao Triều trả lời bằng vẻ mặt như đang chê cười: “Thằng cha họ Thạch đó và đám kia cứ vo ve như muỗi, ta đuổi hết ra ngoài. Tên họ Thạch đó đến rắm cũng không dám that.”
Vừa dứt lời, sắc mặt người nhà họ Thạch và các giáo quan trong Quốc Tử Giám đều khó coi hẳn.
Người nhà họ Thạch: Hắn không phải là dựa vào Trưởng công chúa sao?
Giáo quan Quốc Tử Giám: Tên Thạch Thuấn kia đúng là loại chỉ biết bắt nạt kẻ yếu! Còn dám giở trò trong phòng rửa mặt? Quốc Tử Giám từ bao giờ lại loạn đến thế rồi?
“Còn chuyện gì nữa không? Không có thì ta về ngủ tiếp đây!”
“Có thể về rồi!”
Cao Triều uể oải đứng dậy, lắc lư bước ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt hắn không hề liếc lấy một cái về phía Thạch Thượng thư, cái gì mà Hình bộ, cái gì mà Thị lang, chẳng lọt vào mắt hắn một chút nào.
Cố Trường Bình nhìn theo bóng hắn, mày chau lại thành một nếp nhăn sâu.
“Trương đại nhân, đến đây thì đã rõ ràng, Thạch sinh có tâm tư bất chính với Tĩnh sinh, quan hệ hai người vốn là có hiềm khích từ trước, không cần phải nghi ngờ nữa.”
Ngươi tóm tắt gọn thật đấy!
Trương Trường Thọ thầm mắng trong bụng, mặt vẫn lạnh lùng gõ nắp chén trà: “Tĩnh sinh, vào đến hậu viện rồi thì xảy ra chuyện gì?”
Tĩnh Bảo trả lời: “Đến hậu viện, Thạch Thuấn đuổi Lỗ Bình Định đi. Ta cảm thấy hơi bất an, dặn Lỗ Bình Định đừng đi xa, chưa kịp nói được mấy câu thì Thạch Thuấn trợn tròn mắt, miệng kêu là thấy ma, còn nói là hồn ma tới đòi mạng.
Sau đó hắn kêu la mấy tiếng rồi bỗng phát cuồng mà chạy, vừa chạy vừa kêu có ma. Ta lập tức đuổi theo, bảo hắn chạy chậm thôi, nào ngờ vừa nói xong, hắn đã vấp ngã, thân thể bay thẳng ra, đầu đập trúng phiến đá lớn.”
“Hoang đường hết sức!”
Thạch Thượng thư đã nhịn suốt một hồi lâu, cuối cùng không thể kìm được nữa.
“Ban ngày ban mặt, ma cỏ gì ở đây? Nơi đây là Quốc Tử Giám, không phải bãi tha ma, rõ ràng là ngươi giở trò ma quái dọa nạt hắn.”
Tĩnh Bảo ngẩng đầu, cười nhạt: “Thạch đại nhân, con trai ngài trời không sợ đất không sợ, ngay cả ép phụ nữ có chồng hắn cũng không ngại, chẳng lẽ lại sợ ta hù dọa hắn?”
“Vô lễ!”
Thạch Hổ trừng mắt, xông tới túm lấy cổ áo Tĩnh Bảo: “Ngươi dám sỉ nhục đệ đệ ta, ta giết ngươi ngay bây giờ!”
“Thạch công tử!”
Cố Trường Bình cất giọng nhẹ mà trầm: “Đây là Quốc Tử Giám, mời ngươi giữ lễ, chi bằng nghe thử lời Lỗ Bình Định trước đã.”
Cố Trường Bình mang phong thái nho nhã, nhìn thì nhún nhường lễ độ, nhưng ánh mắt sắc lạnh, cả người ẩn chứa uy nghi khiến người khác dè chừng.
Thạch Hổ đã theo cha bước chân vào quan trường, ánh mắt sắc bén, lập tức buông tay, hất Tĩnh Bảo xuống đất.
Tĩnh Bảo chật vật bò dậy, vừa nghiêng đầu đã chạm phải ánh mắt của Cố Trường Bình, tim thắt lại một cái.
Ánh mắt người này đen như giếng cổ, sâu không thấy đáy.
Chưa kịp định thần, thì Thạch Hổ đã quát lên: “Lỗ Bình Định, ngươi nói xem! Nếu dám nói dối nửa câu, ta sẽ vặn cổ ngươi đá như bóng!”
Lỗ Bình Định run cầm cập: “Ta chỉ nghe Thạch huynh kêu lên một tiếng 'có ma!', rồi chạy về phía ta. Gần đến chỗ ta thì vấp ngã, rồi... rồi... đập đầu vào đá. Thật sự không liên quan đến ta, không liên quan gì hết, không phải ta giết người, không phải ta!”
“Đại nhân!” Người quỳ trên đất, Uông Tần Sinh, bỗng lên tiếng: “Có khi thật sự là có ma. Ngọn đồi nhỏ ấy trước đây từng xảy ra chuyện ma quái. Trên cây cổ thụ nghiêng kia, từng có người treo cổ chết!”
Người treo cổ chết đó là chuyện hai mươi năm trước.
Kẻ chết là một giám sinh được tiến cử từ phủ Thái Nguyên, nghe nói dung mạo rất thanh tú, da trắng môi hồng.
Ngỗ tác khám nghiệm, ngoài việc hậu môn máu me loang lổ, còn tìm thấy trong áo trong một tờ di thư viết bằng máu.
Trong thư viết, Cố Lục gia bức h**p hắn, khiến hắn không còn mặt mũi sống trên đời, nên mới chọn cái chết.
Cố Lục gia năm đó vốn là kẻ ăn chơi nổi tiếng kinh thành, từng gây ra không ít chuyện long dương, c**ng b*c thư sinh cũng là điều hắn dám làm.
Lúc ấy ai cũng nghĩ, với thế lực nhà họ Cố, chuyện này rồi cũng sẽ bị ép xuống, chẳng ngờ gia đình giám sinh từ Thái Nguyên lên kinh khởi kiện...
Vụ án này xé toang cánh cửa diệt vong của Cố phủ, như domino bị đẩy ngã, từng quân từng quân đổ sụp… cuối cùng Cố phủ bị nhổ tận gốc.
Tĩnh Bảo nghe xong, không nhịn được lén liếc nhìn Cố Trường Bình.
Thế mà lại phát hiện khóe môi hắn đang nhếch lên.
Tại sao lại là nhếch môi?
Không phải nên cảm thấy hổ thẹn mới đúng sao?
Còn chưa kịp nghĩ kỹ, đã nghe Uông Tần Sinh nói tiếp: “Ta ở Quốc Tử Giám đã gần một năm rưỡi, sau viện này từng nhiều lần xảy ra chuyện ma quái.”
“Rầm...”
Thạch Thượng thư vỗ mạnh lên bàn: “Lão phu sống bao nhiêu năm, gió to sóng lớn gì chưa thấy qua, chỉ có điều là chưa từng thấy con ma nào, để ta xem xem, ma trông thế nào!”
Trương Trường Thọ lập tức đứng dậy: “Người đâu, đốt đuốc, đi khám hiện trường!”
Thạch Thượng thư chỉ tay, ánh mắt như muốn ăn người: “Trói hai đứa nó lại cho ta!”
Trói lại?
Các giáo quan Quốc Tử Giám lập tức biến sắc.
Cố Trường Bình hờ hững cười: “Thạch đại nhân, chờ khi vụ án được làm rõ rồi hãy trói cũng chưa muộn.”
Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng mang hàm ý cứng rắn. Thạch Thượng thư khinh khỉnh hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi. Tĩnh Bảo quay đầu nhìn Cố Trường Bình, ánh mắt ẩn chứa chút mê mang.
“Còn không mau đi!”
Một tên tùy tùng của Hình bộ quát lên, bỗng cảm nhận được ánh nhìn lạnh lẽo bắn tới. Ngẩng đầu lên, thấy người nhìn là Cố Tế tửu, bèn lập tức câm bặt.
Tĩnh Bảo chống tay gượng đứng dậy, vì quỳ quá lâu, hai chân tê dại mất cảm giác, lại ngã ngồi xuống đất.
Một bóng người che khuất ánh sáng, nàng nhìn thấy một đôi giày đen rộng bản, kế đó, có người ngồi xổm xuống, đưa tay ra với nàng…