Làm sao để hình dung bàn tay này?
Xương khớp rõ ràng, thon dài như trúc.
Rồi nhìn đến chủ nhân của bàn tay, đôi mắt đen láy nheo lại, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng. Từ góc độ của nàng, có thể thấy rõ hình bóng mình trong mắt hắn.
“Nhanh!” Cố Trường Bình lạnh giọng thúc giục.
Tĩnh Bảo đành phải đưa tay đặt vào lòng bàn tay hắn.
Khoảnh khắc hai bàn tay chạm vào nhau, Cố Trường Bình lập tức nắm chặt, hơi dùng sức lập tức nhấc bổng cả người nàng lên.
Bàn tay này, thật đúng là có lực!
Tĩnh Bảo lảo đảo đứng vững, vừa định lên tiếng cảm ơn thì Cố Trường Bình đã sải bước đi qua bên cạnh, chỉ để lại một bóng lưng cô đơn, lạnh lẽo.
Trong lòng Tĩnh Bảo rối bời, chậm rãi đi theo.
…
Hàng chục ngọn đuốc khiến bầu trời đêm tối đen như mực bỗng sáng rực.
Không biết có phải vì vừa có người chết hay không, mà cả hậu viện yên tĩnh đến mức khiến người ta rợn tóc gáy.
Cái cây cổ thụ trên sườn đồi, cành nghiêng lệch vươn ra một phía, lá cây như những móng vuốt ma quái thò ra từ trong đêm tối.
Lỗ Bình Định sợ đến mức không thể nhấc nổi bước chân, mặt mày như đưa đám, run rẩy nói: “Ta… ta ngồi trên tảng đá, bọn họ đứng đó nói chuyện, nói gì ta không nghe rõ, Thạch Thuấn bảo ta đi xa một chút.”
Trương Trường Thọ hỏi: “Người chết ngã xuống ở chỗ nào?”
“Ở đó… không đúng… là chỗ kia…”
Thấy Lỗ Bình Định đã nói năng lộn xộn, Trương Trường Thọ lắc đầu, cầm đuốc đi về phía trước. Cha con nhà họ Thạch sợ bỏ sót điều gì, bèn bám theo sát nút.
Đám giáo quan ở Quốc Tử Giám đồng loạt quay sang nhìn Cố Trường Bình, hắn phất tay: “Người đông không tiện, các vị ở lại đây, ta đi xem.”
Thạch Thượng Thư vốn định nhân cơ hội nói vài lời riêng với Trương Trường Thọ, ai ngờ Cố Trường Bình lại theo sau, khiến ông không tiện mở lời.
Cố Trường Bình làm như không nhận ra mình có phần dư thừa, hỏi: “Trương đại nhân, phía sườn đồi đó, phiền người cho thêm vài người tới xem, quỷ thần gì đó, ta không tin đâu.”
Trương Trường Thọ gật đầu: “Mấy người các ngươi, qua đó xem đi!”
“Dạ!”
Ở phía xa, thấy bọn họ lục soát tỉ mỉ, lòng Tĩnh Bảo càng thêm bất an.
Người giả làm Tứ cô nương chính là Nguyên Cát, Nguyên Cát tuy là nam nhi nhưng dung mạo lại mềm mại như nữ tử, khoác lên mình bộ xiêm y con gái, đến son phấn cũng chẳng cần tô, chẳng khác nào một nữ nhân thực thụ.
Cú ngã kia là công lao của A Nghiễn.
Hắn chờ đến khi Lỗ Bình Định quay người lại thì thi triển khinh công, rải mấy viên đá được chọn kỹ lên giữa đường. Khi đó Thạch Thuấn đang mải dán mắt nhìn nàng, dĩ nhiên không thể phát hiện.
Tiếng hét thất thanh của Lỗ Bình Định khiến mọi người đổ xô chạy đến. Thạch Thuấn vẫn còn thoi thóp, lại vì thân phận đặc biệt, nên đám người kia lập tức khiêng vào chính sảnh để cứu chữa.
Chờ tất cả rút đi, A Nghiễn và Nguyên Cát đang nấp sau cây lập tức nhanh chóng ra dọn dẹp hiện trường, người lau vết máu, người nhặt đá vỡ.
Thật ra, Tĩnh Bảo không dám chắc có thể giết được Thạch Thuấn, không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ đến vậy.
Chính vì quá suôn sẻ, nàng lại càng bất an, lo rằng trong bóng tối, có thứ gì chưa được xử lý sạch sẽ.
Không biết là vận may tốt, hay Tứ cô nương âm thầm phù hộ, mà lục lọi cả nửa đêm trời, vậy mà chẳng tìm thấy gì.
Trương Trường Thọ cau mày nghi ngờ, chẳng lẽ thật sự là oan hồn treo cổ trên cây nghiêng kia hiện hồn hại người?
Không có lý nào như vậy!
…
Không tìm ra nguyên nhân cái chết của con trai, Thạch Thượng Thư sao chịu bỏ qua.
“Người đâu, bắt hai nghi phạm này giải về Hình bộ!”
Vào đến Hình bộ, giam trong ngục lớn, nếm thử “Mười tám bảo vật” trong ngục, ông không tin hai người này không mở miệng.
Lỗ Bình Định lập tức hét một tiếng rồi ngất xỉu.
Tĩnh Bảo cũng vô cùng hoảng sợ.
Nàng không ngờ Thạch Thượng Thư lại ngang ngược đến mức này, không bằng không chứng mà cũng dám bắt người.
Một khi đã vào ngục, có bị tra tấn hay không còn chưa bàn, nhưng thân phận giả nam của nàng thì chắc chắn không thể giấu được.
Vào Thiên lao đều phải kiểm tra thân thể.
Nghĩ đến bàn tay vừa rồi đưa ra về phía nàng, Tĩnh Bảo bỗng quỳ phịch xuống chân Cố Trường Bình, ngẩng đầu nói: “Xin tiên sinh làm chủ giúp học trò!”
Cố Trường Bình nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm, cả người tĩnh lặng một cách kỳ lạ.
Tĩnh Bảo hoang mang rối loạn.
Lần đầu tiên, nàng cảm nhận rõ ràng: chuyện Thạch Thuấn lần này, nàng thật sự đã quá l* m*ng.
“Thạch đại nhân, người đang ở trong Quốc Tử Giám, muốn chạy cũng chẳng chạy được. Hiện giờ chưa có chứng cứ chứng minh cái chết của lệnh lang có liên quan đến bọn họ, ngài cứ tùy tiện bắt người thế này, thật sự không ổn.”
Tĩnh Bảo lập tức ngẩng đầu, không dám tin nhìn người trước mặt.
Cố Trường Bình lại lạnh lùng dời ánh mắt đi.
“Vậy ý ngài là, Cố đại nhân nhất định muốn cản ta?” Thạch Thượng Thư giọng đầy bất mãn.
“Không phải cản, là khuyên.”
Cố Trường Bình chỉ vào người trước mặt: “Người này thân phận đặc biệt, hôm đó một mình xông vào cứu phủ Tuyên Bình Hầu khỏi nước lửa, Thạch đại nhân cũng nên dè dặt thì hơn.”
Một câu như chuông vang tỉnh mộng.
Tim Thạch Thượng Thư run lên dữ dội.
Tuy việc khám nhà họ Hầu là theo chỉ dụ của hoàng thượng, nhưng hoàng thượng đâu có sai hai đứa con ông thay phiên giày vò tiểu thư nhà người ta, chuyện đó đã khiến Tuyên Bình Hầu thù hận đến tận xương tủy.
Nếu ông l* m*ng đưa người vào ngục, với tính khí của Tuyên Bình Hầu, sợ rằng sẽ xông thẳng vào hoàng cung cáo trạng.
Lần trước, tuy lão hoàng đế không nói nặng lời nào, nhưng ông biết rõ trong lòng hoàng thượng, là vì nể ông cả đời trung thành tận tụy.
Chuyện đã có một, không thể có hai.
Huống chi, ông còn hiểu rất rõ đức hạnh của con mình.
“Thạch đại nhân, chi bằng để Hình bộ điều tra sâu thêm, nếu thực sự có liên quan đến bọn họ, lúc đó ngài bắt người cũng chưa muộn.”
Cố Trường Bình mỉm cười, đổi giọng: “Huống hồ, người chết là chuyện lớn, cũng không thể để lệnh lang cứ nằm trơ trọi dưới đất mãi thế được.”
“Phải đó đại nhân, nên đưa lệnh lang về phủ an táng trước.” Trương Trường Thọ ở bên cũng lên tiếng khuyên can.
Không có chứng cứ mà đã bắt người, nếu gây chuyện lớn, thì ai cũng không gánh nổi hậu quả.
Xem như đưa cho ông một cái thang để leo xuống.
Dù trong lòng Thạch Thượng Thư hận không thể róc xương lột da hai kẻ kia rồi quẳng vào chảo dầu, cũng đành phải thuận theo mà xuống nước.
Huống hồ, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.
Ông liếc xéo Tĩnh Bảo một cái, nén giận nói: “Trương đại nhân, phiền ngài cho người phong tỏa hậu viện, đợi trời sáng sẽ quay lại khám nghiệm một lần nữa.”
“Vâng!”
Trương Trường Thọ gật đầu, ra hiệu cho đám sai dịch tản ra bốn phía.
Tĩnh Bảo nhẹ nhàng thở phào, cúi người hành lễ với Cố Trường Bình: “Đa tạ tiên sinh đã làm chủ giúp học trò.”
Cố Trường Bình nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn của nàng lộ ra một đoạn dưới cổ áo, yết hầu chuyển động, giọng không vui: “l* m*ng như vậy, cũng chẳng cách cái chết là bao.”
Tĩnh Bảo kinh ngạc nhìn hắn.
Lời này… là đang nói nàng sao?
…
Tĩnh Bảo trở về trai phòng, chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời, ngã phịch lên giường.
Uông Tần Sinh ghé lại gần: “Văn Nhược, không rửa mặt sao?”
Tĩnh Bảo lắc đầu, đã không còn chút sức lực nào nữa rồi.
“Cả áo quần cũng không cởi à, để ta cởi giúp huynh!”
Tĩnh Bảo hoảng hốt ngồi bật dậy, vội xua tay ra hiệu hắn mau đi ngủ.
Uông Tần Sinh tuy trong bụng còn nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại sợ làm phiền giấc ngủ của Cao Triều, đành thổi tắt nến, lên giường nằm.
Tĩnh Bảo kéo màn, lười đến mức không buồn tháo tấm vải trắng trước ngực, chỉ cởi áo ngoài rồi chui vào chăn.