Tĩnh Bảo nằm trên giường mà không sao chợp mắt, tâm trí lại lặng lẽ quay về với Cố Trường Bình.
Nếu nàng không nghĩ sai, thì trong phiên thẩm vấn ngày hôm qua, mỗi lần người kia mở miệng đều vào những lúc mấu chốt, đều là âm thầm ra mặt che chở cho nàng.
Chỉ là câu nói cuối cùng “Cách cái chết cũng chẳng còn xa” lại khiến nàng hoàn toàn không hiểu nổi.
Tĩnh Bảo chậm rãi xoa huyệt thái dương.
Tại sao hắn lại nói ra một câu như thế?
Câu ấy rốt cuộc có ẩn ý gì?
Tĩnh Bảo nghĩ mãi không ra, cuối cùng mệt quá ngủ thiếp đi.
...
Tại thư phòng Cố phủ.
Một ngọn đèn mờ như hạt đậu.
Cố Trường Bình từ phòng tắm bước ra, áo quần trong ngoài mặc chưa chỉnh tề, mái tóc dài vẫn còn nhỏ giọt, để lộ nửa bờ ngực rắn chắc.
Từ phía sau, Tề Lâm cầm khăn bông tiến lên giúp hắn lau tóc. Cố Trường Bình thuận tay cầm lấy quyển sách bên cạnh, nhìn một lúc lâu mà chẳng lật nổi một trang.
Tề Lâm thấy chủ tử có vẻ không yên, bèn lên tiếng: “Gia có tâm sự sao?”
Cố Trường Bình đặt sách xuống, suy nghĩ một lát rồi nói: “Ngươi đi lấy đống áo quần ta thay ra trong phòng tắm mang đến đây.”
Tề Lâm lấy làm lạ: “Gia muốn lấy quần áo bẩn làm gì?”
Cố Trường Bình đóng sách lại: “Ngươi mang tới sẽ biết.”
Một lúc sau, Tề Lâm xách đống đồ ướt sũng bước ra, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Quần áo gì mà như ngâm trong nước vậy, nặng trịch.”
“Lục trong ấy xem có gì không.”
Tề Lâm thò tay vào, moi ra một mảnh đá nhọn. Đặt dưới ánh đèn, có thể thấy vẫn còn vết máu loang.
“Gia?” Hắn kinh ngạc thốt lên.
Cố Trường Bình dùng tay chấm ít nước trà, lau vài lần trên chỗ máu, sau đó đưa lên mũi ngửi, rồi bật cười nhạt: “Đây đâu phải máu người, là máu súc vật.”
Tề Lâm kinh ngạc: “Gia nhặt được ở đâu vậy?”
Cố Trường Bình trả lời: “Phía sau vườn Quốc Tử Giám.”
Tề Lâm mặt đầy hoang mang: “Chuyện này…”
Cố Trường Bình ném viên đá xuống bàn, hỏi: “Kẻ mà Tĩnh Thất gia đưa vào Quốc Tử Giám là ai?”
Tề Lâm ngẫm nghĩ: “Tĩnh Thất gia đưa theo hai người, một là A Nghiễn người hầu cũ, một là người mới tên Nguyên Cát.”
Mấy hôm nay hắn còn cố ý tránh mặt A Nghiễn vì sợ bị nhận ra là người đã đưa thư đêm nọ đến Tĩnh phủ.
Người mới à?
Cố Trường Bình chau mày hỏi tiếp: “Nguyên Cát trông thế nào?”
Tề Lâm nhớ lại: “Ta chỉ thấy thoáng qua vài lần, trông vừa yếu ớt vừa nữ tính, giống như đàn bà, nhìn một cái đã thấy không hợp mắt.”
“Bốp” viên đá rơi xuống bàn, ánh mắt Cố Trường Bình trở nên u tối, lạnh lẽo nói: “Ta đã nói rồi, kẻ đó không an phận.”
Cái… cái gì…
Tề Lâm nhắm mắt, trong lòng thầm kêu: xong đời thật rồi!
Thì ra “hắn” trong miệng Gia là Tĩnh Thất gia.
Sao lại là y nữa?
Tề Lâm trong lòng trào lên một dự cảm không lành nhưng mãnh liệt, chẳng lẽ Gia vì bị tiểu thư Tô phủ từ chối nên… bắt đầu có hứng thú với nam nhân?
Hắn len lén liếc sắc mặt Cố Trường Bình, dè dặt hỏi: “Gia, người nói Tĩnh Thất gia không an phận là sao?”
Cố Trường Bình khoát tay: “Chuyện này không cần ngươi biết, đi nghỉ đi.”
Không cần biết?
Tề Lâm như đứng giữa gió lốc.
Hắn và Gia đồng sinh cộng tử, ăn cùng ngủ cùng, đi đâu cũng có nhau, xưa nay chưa từng bị giấu giếm điều gì. Cớ sao đến Tĩnh Thất gia thì lại “không cần biết”?
Trong lòng nghẹn khuất, đi cũng bước một quay đầu ba lần.
“Tề Lâm!”
Cố Trường Bình gọi hắn lại.
Tề Lâm mừng rỡ: “Gia, có việc gì dặn?”
“Ngươi sang Tô phủ báo một tiếng, bảo mấy hôm nay Quốc Tử Giám bận rộn, tạm thời không rảnh gặp mặt, để sau hẵng nói.”
Mặt Tề Lâm ngay lập tức như xì hơi.
Đợi hắn đi rồi, Cố Trường Bình đến bên cửa sổ, đẩy tung cánh cửa ra.
Đêm đã khuya, chỉ còn lại lờ mờ bóng cây ngoài sân.
Hắn còn nhớ rõ đời trước, cái chết của Thạch Thuấn cũng là chết bất đắc kỳ tử, hơn nữa vô cùng kỳ dị.
Khi phủ Tuyên Bình Hầu bị tịch thu, toàn bộ phủ rơi vào tay Thạch Thượng thư, y tiện tay đưa cho con út làm biệt viện.
Thạch Thuấn bèn đưa hết đám nam sủng, kỹ nam đến phủ ở, ngày đêm ph*ng đ*ng.
Một đêm trăng tròn, y nổi hứng, dắt theo một tiểu quan mới mua đi dạo trong phủ, đến gần tiểu am thì gặp phải hồn ma Tứ tiểu thư, sợ hãi bỏ chạy, vấp phải thứ gì đó, cả người ngã lên cành cây khô chĩa lên trời.
Bị cành xuyên thẳng từ dưới lên, chết vì mất máu. Mà tên tiểu quan đi cùng y, đêm đó lập tức biệt tăm biệt tích.
Hình bộ điều tra hồi lâu không ra manh mối, cuối cùng đành tuyên bố là bị ma nhập.
Sau này, nhà họ Thạch cũng bị tịch biên, người ta lại nhìn thấy tiểu quan mất tích đứng trong đám đông xem náo nhiệt, bên cạnh còn có Tĩnh Thất gia, cả hai đang cúi đầu nói chuyện.
Đời trước là vậy, đời này cũng chẳng khác gì.
Cái chết của Thạch Thuấn, chỉ sợ không thể tách rời người kia.
Cố Trường Bình bỗng nhớ lại trong nội đường hôm ấy, khi đôi tay kia chạm vào tay hắn, lạnh lẽo, mềm mại, trơn nhẵn như không có xương.
Một đôi tay như vậy, lại chẳng hề sợ dính máu của kẻ ác...
Trên khuôn mặt ôn hòa nho nhã của Cố Trường Bình, bỗng hiện lên một nét hiếu kỳ khó hiểu.
Nàng đã làm được như thế nào vậy?
Cố Trường Bình đứng rất lâu trong đêm tối.
...
Ngày hôm sau, quả nhiên Hình bộ lại phái người đến hiện trường điều tra.
Mấy vị quan sai tới đi đi lại lại cả nửa ngày, vẫn chẳng tìm ra được gì. Chiều đến, đổi sang một nhóm khác, kết quả vẫn công cốc.
Ngay khi người của Hình bộ rời đi, Cố Trường Bình lập tức làm ba việc.
Việc đầu tiên: ra lệnh phong tỏa toàn bộ hậu viện, cấm tất cả giám sinh tự tiện ra vào, ai trái lệnh lập tức bị đuổi khỏi Quốc Tử Giám.
Việc thứ hai: triệu tập toàn bộ giáo quan để bàn bạc việc xử phạt hai người là Tĩnh Bảo và Lỗ Bình Định, lấy lý do tuy Thạch Thuấn không chết trực tiếp vì họ, nhưng ít nhiều đều có liên can. Mà đã liên can, thì nhất định phải xử lý.
Chúng giáo quan bàn bạc suốt một canh giờ, cuối cùng quyết định xử theo lệ cũ. Kết quả, cả hai đều bị đình chỉ học.
Tĩnh Bảo bị phạt bảy ngày, hình phạt là chép sách, tội danh “giao du riêng tư”.
Lỗ Bình Định nặng hơn, mười ngày đình học, còn bị đánh hai mươi thước vào lòng bàn tay.
Việc thứ ba: đích thân dẫn theo giám thừa Thẩm Trường Canh và vài vị bác sĩ đến Thạch phủ phúng viếng người chết.
Trận thế như vậy, dĩ nhiên chẳng giấu được thiên hạ.
Chỉ trong nửa ngày, cả thành Trường An đều biết con trai út nhà Thạch Thượng thư chết một cách ly kỳ.
Những kỹ nữ, tiểu quan từng bị y giày vò khi nghe tin ấy, lập tức gom tiền mời văn sĩ có tài viết lại chuyện này thành truyện “nữ quỷ báo thù”, rồi thuê người kể lại tại tửu lâu trà quán.
Tin đến tai Tuyên Bình Hầu gia, ông kinh hãi đến ngã phịch xuống ghế Thái sư, hồi lâu không nói nên lời.
Sau khi trấn tĩnh lại, ông bèn sai người gọi đứa con trai út là Lục Hoài Kỳ đến.
Lục Hoài Kỳ đứng trước mặt cha, có phần rụt rè: “cha cho gọi con có chuyện gì?”
“Tĩnh Bảo đã vào Quốc Tử Giám, sau này nhất định thi cử làm quan, là người có tiền đồ. Con cùng tuổi với nó, nên thường qua lại học hỏi, không mong được vinh hiển như nó, nhưng cũng phải biết tiến thân.”
Tuyên Bình Hầu gia vuốt râu nói: “Đến ngày rằm Quốc Tử Giám được nghỉ, con hãy đích thân đi đón nó về phủ chơi một hôm.”
Lục Hoài Kỳ mừng rỡ khôn cùng.
Không hiểu sao từ ngày Tĩnh Bảo vào Quốc Tử Giám, hồn phách hắn như cũng bị cuốn theo, ngày nào cũng lo lắng: người ấy ăn có đủ không, có ấm không, có bị bắt nạt không… cứ như trúng tà.
Giờ thì hay rồi, ngay cả cha cũng dặn phải thân thiết với Tĩnh Bảo, hắn chẳng cần lén lút trèo tường thăm người ta nữa.
Lục Hoài Kỳ vui vẻ ra về, Tuyên Bình Hầu gia lại gọi chính thất là Tôn thị đến, trong lời nói ngầm bày tỏ ý định muốn cưới Tĩnh Bảo về làm con rể.
Tôn thị sinh được các nàng con gái đều đã gả đi cả, trong phủ chỉ còn mấy đứa con của thiếp, đứa nào cũng diện mạo đoan trang.
Giờ thì biết chọn đứa nào đây?
Tôn thị bỗng cảm thấy hối hận vì ngày xưa không sinh thêm vài đứa con gái nữa, người như Tĩnh Bảo, đúng là lựa chọn lý tưởng để gả con gái cho.