Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 437

Chương 437: Người đàn ông của ta

Tĩnh Bảo quay lại Tầm Hương Các, đi sâu vào bên trong, vậy mà không thấy một bóng người, ngay cả Cố Dịch và Tề Lâm cũng chẳng thấy đâu.

“Người đâu cả rồi?”

A Nghiễn cũng thấy lạ: “Gia cứ đợi ở đây, để ta đi xem sao.”

Một lát sau, A Nghiễn trở lại, thần sắc có phần không tự nhiên, nói: “Gia, đã tìm được các chủ rồi, tiên sinh phải ở lại bên đó, không rời được. Tiên sinh bảo Gia cứ để hộp cơm lại, về nghỉ trước đi.”

“Hắn nói thẳng vậy sao?”

“Ừ.”

Tĩnh Bảo không nghi ngờ gì, đặt hộp cơm xuống định rời đi, thì bỗng nghe bên tai vang lên một tiếng rên khẽ.

Tiếng này...

Khóe mắt Tĩnh Bảo hơi co giật, nàng quay đầu lại: “Ta còn một chuyện chưa dặn kỹ, vẫn nên gặp tiên sinh một lần rồi đi.”

“Gia?”

A Nghiễn vội ngăn lại: “Đừng đi nữa, về thôi!”

Tĩnh Bảo cảm thấy lòng mình chùng xuống, giọng lạnh đi: “Tránh ra!”

Thấy không ngăn nổi, A Nghiễn đành lùi sang một bên.

Tĩnh Bảo sải bước đi sâu vào trong, các chủ ở bên hồ, vừa nãy tiếng rên hẳn là phát ra từ đó.

Lại gần, không còn nghe tiếng rên, thay vào đó là từng tiếng roi vút lên không rồi giáng xuống, Tĩnh Bảo lập tức phóng người chạy như bay.

*

Giữa thủy tạ.

Cố Trường Bình quỳ gối giữa sàn, nửa người trên tr*n tr**.

Phía sau hắn, một người phụ nữ trung niên đang cầm roi vung xuống lưng hắn. Tấm lưng ấy sớm đã rách nát, máu me đầm đìa.

Tĩnh Bảo bước hụt một cái, suýt ngã, tai ù đi, trước ngực như có tảng đá đè nặng.

Tại sao lại đánh người?

Người đàn bà kia dựa vào đâu mà đánh người?

Ngón tay Tĩnh Bảo vô thức siết lại kêu “rắc rắc”, nàng như phát điên, lao vọt tới, thì một bóng người chặn trước mặt.

“Thất gia, dừng bước.”

Tĩnh Bảo từng thấy người này từ xa, nghe nói là lão nô thân cận của các chủ. Cẩm cô.

“Dựa vào đâu mà ngăn ta? Tiên sinh của ta phạm lỗi gì mà phải bị đánh tàn nhẫn như vậy?”

“Hắn không phạm lỗi.”

Cẩm cô quay đầu nhìn lại một cái, trong mắt tràn đầy xót xa: “Là các chủ đã tỉnh lại rồi.”

Các chủ?

Vậy người kia là Cố Ấu Hoa, người thân duy nhất của Cố Trường Bình trên đời này. Bọn họ lẽ ra nên yêu thương nhau, nương tựa lẫn nhau mới đúng!

“Tỉnh lại rồi thì đánh người? Cái lý lẽ quái quỷ gì thế!”

Tĩnh Bảo tức giận đến khó hiểu, hất Cẩm cô sang một bên, nhưng Cẩm cô lại nắm chặt lấy tay nàng: “Người khuyên, bà ấy sẽ đánh mạnh hơn. Khuyên một câu, bà ấy đánh thêm một roi. Thất gia chắc chắn vẫn muốn vào sao?”

Muốn!

Tĩnh Bảo vùng tay ra, tức giận xông tới, nhưng bước chân lại cứng lại. Nàng chợt nghĩ đến một chuyện: “Bà ấy thường đánh người sao?”

“Giờ thì không thường nữa.”

“Vậy là trước kia thường xuyên đánh?” Tĩnh Bảo lập tức nghe ra ẩn ý trong lời ấy.

Cẩm cô nhìn nàng.

Bà biết người này, đương kim Thám hoa lang, cũng là người được Trường Bình rất coi trọng.

“Thường xuyên.”

“Tại sao?” Lửa giận giữa mày Tĩnh Bảo lại bùng lên.

“Vì ngồi tấn không vững, vì học hành không giỏi, vì động tác gắp thức ăn không tao nhã...”

Mắt Cẩm cô đỏ hoe: “Hắn là con trai của Lục gia, mà Lục gia là người đối xử tốt nhất với tiểu thư. Nên tiểu thư muốn hắn... là Lục gia.”

Ngọn lửa giận trong lòng Tĩnh Bảo bỗng bị dập tắt, thay vào đó là nỗi kinh hoàng sâu sắc.

Trên đời này, mỗi người đều là duy nhất. Có người thích yên tĩnh, có người ưa rộn ràng; có người thích ăn ngọt, có người thích cay; có người phóng khoáng, có người trầm lặng...

Ngay cả lá cây, cũng không thể có hai chiếc giống hệt nhau.

Ép một người sống thành một người khác, đó là chuyện điên rồ và tàn nhẫn đến nhường nào?

“Bà ấy không có quyền làm vậy!”

Tĩnh Bảo tiến lên, nắm chặt lấy tay Cố Ấu Hoa đang vung roi: “Dừng tay!”

Cố Ấu Hoa quay đầu lại, gương mặt tái nhợt chợt giận dữ: “Ngươi là ai?”

“Bà khỏi cần biết ta là ai. Nhìn kỹ đi, hắn là Cố Trường Bình, là một con người sống sờ sờ, không phải Cố Lục gia của bà!”

“A Bảo!” Cố Trường Bình nhịn đau quát khẽ: “Mau tránh ra!”

“Ta không tránh!”
Ánh mắt Tĩnh Bảo quật cường: “Cố Ấu Hoa, ta không cần biết bà điên hay tỉnh, bà phải nghe cho rõ, không ai được động vào người đàn ông của ta! Ai động vào, ta sẽ liều mạng với người đó!”

Lời vừa dứt, cả thủy tạ lặng ngắt như tờ.

A Nghiễn: ... Vừa bảo sẽ như xưa, sao lại còn tiến xa thế này rồi?!

Cố Dịch: ... Thất gia ngầu thật đấy!

Tề Lâm: ... Thất gia, sau này ngài là tổ tông của Tề Lâm ta! Chỉ cần đừng để gia nhà ta bị đánh, ngài bảo ta quỳ ta cũng quỳ!

Cố Trường Bình hoàn toàn sững lại.

Hắn vốn không phải người lạnh lùng dửng dưng, tính tình hắn cũng từng có phần nghịch ngợm, ngạo mạn. Là những năm tháng bị cô mẫu hành hạ, đánh đập, mới rèn nên bản lĩnh chịu đựng kinh người ấy.

Có lần, bà ta suýt đánh hắn đến chết.

Hắn đau quá không chịu nổi, từng khóc hỏi Cẩm cô: “Cô mẫu ghét ta sao?”

Cẩm cô nước mắt lưng tròng: “Trái lại là đằng khác. Bà ấy thương ngươi, thương hơn bất kỳ ai!”

Từ nhỏ hắn không có mẹ, cũng không có người thân. Bà ấy là mẹ, là người thân duy nhất của hắn. Cẩm cô nói bà thương hắn thì hắn cũng tin.

Thương là như vậy sao?

Cố Trường Bình bao lần tự hỏi trong lòng, đến khi nghĩ thông suốt... thì bà đã điên rồi.

Một người lúc tỉnh lúc điên thì còn có gì để tranh luận nữa đâu?

Cố Trường Bình vốn chẳng muốn tranh, nhưng không ngờ... lại có người tranh thay hắn.

Nhìn khuôn mặt đang tức giận đến méo mó kia, một giọt mồ hôi lạnh từ trán hắn rơi xuống, dính lên mi, hòa cùng nước mắt lăn dài xuống má.

Sao nàng lại dám làm thế chứ?

Mà Tĩnh Bảo còn chưa dừng lại: “Hắn tên là Cố Trường Bình, ngụ ý là cả đời bình yên. Thân phận của hắn vốn đã khó sống, bà lại còn khiến hắn sống càng thêm khó khăn hả, Cố Ấu Hoa?”

Nàng gọi thẳng cả họ tên: “Hắn là chính hắn, không phải ai của bà cả. Bà lấy tư cách gì bắt hắn trở thành Lục gia chỉ vì chút hồi ức đáng thương trong lòng bà?”

Ánh mắt Tĩnh Bảo ẩn hiện nỗi đau: “Đều là những người đáng thương cả... thì đừng hành hạ nhau nữa, được không?”

Cả người Cố Ấu Hoa cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, chút tỉnh táo trong mắt chẳng mấy chốc đã bị sựđiên loạn nuốt chửng.

“Aaaaaaaaaaaa!”

Thấy tình hình không ổn, Cẩm cô ra hiệu cho Cố Dịch. Cố Dịch lập tức chặt nhẹ một nhát vào cổ bà, khiến Cố Ấu Hoa mềm người, ngã xuống.

Lúc này, Cố Trường Bình đứng dậy, nhận lấy áo choàng từ tay Tề Lâm, khoác lên người: “Đốt một nén hương an thần, để bà ấy ngủ cho yên. Tĩnh Bảo, theo ta!”

“Gia, lưng của ngài?”

Cố Trường Bình khoát tay với Tề Lâm, cất bước đi trước.

Hắn gọi nàng là Tĩnh Bảo, là đang giận sao?

Lúc nãy... mình nói quá đáng lắm à?

Tĩnh Bảo bất an bước theo hắn vào trong phòng. Cửa vừa đóng, người kia đã nhào tới ôm chặt lấy nàng.

Cái ôm ấy khiến nước mắt Tĩnh Bảo trào ra, nhưng nàng không dám đưa tay ôm lại, vì sợ chạm vào vết thương của hắn. Chỉ có thể cố nhắm chặt mắt, không để nước mắt tuôn nhiều quá.

“Vừa nãy gọi ta là người đàn ông của nàng, chẳng phải oai phong lắm sao?” 

 
Bình Luận (0)
Comment