Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 438

Chương 438: Theo tiên sinh

Đó là chuyện tất nhiên!
Tĩnh Bảo trả lời trong lòng.
Người đàn ông của ta thì chỉ mình ta được quyền bắt nạt, Tĩnh Thất gia là kiểu người che chở người mình yêu đến cùng!

“A Bảo à!” Cố Trường Bình yếu ớt thở dài một tiếng: “Ta biết phải làm sao với nàng đây?”

“Phải làm sao gì chứ?” Tĩnh Bảo hít khịt mũi, mùi máu tanh nồng nặc khiến nàng thở cũng không thông: “Người nằm sấp xuống đi, để ta xử lý vết thương sau lưng cho người, không thì lát nữa phải mang đi trộn gỏi đấy!”

“Nàng...” Cố Trường Bình tức đến muốn cắn nàng một cái, nhưng không còn chút sức lực nào. Sau lưng bỏng rát, hắn đau đến mức đứng cũng không vững.

Kỳ lạ thật!

Theo lý mà nói, bị đánh cũng là chuyện thường như cơm bữa, thế mà càng được nàng xót thương, hắn lại càng thấy đau.

...

Mặc dù trước đó đã được Cẩm cô nói sơ qua, nhưng khi Tĩnh Bảo nhìn thấy toàn bộ phần lưng của Cố Trường Bình, vẫn không kìm được mà rùng mình một cái.

Đó là một tấm lưng thế nào chứ?

Vết sẹo chi chít, lồi lõm gồ ghề, vết roi cũ chưa lành, vết roi mới đã chồng lên, gần như không còn một tấc da lành lặn, khiến người ta nhìn mà rùng mình.

Ta hận chết Cố Ấu Hoa rồi!
Tĩnh Bảo nghĩ trong lòng: Sao bà ta lại có thể tra tấn một người như tiên giáng trần thế này thành ra thế này chứ!

Cố Trường Bình nằm sấp, đầu nghiêng sang một bên, đôi mắt đen láy nhìn nàng.

“Bà ấy cũng từng tốt với ta, từng ôm ta trong lòng, dỗ ta ngủ như một người mẹ thật sự.”

Đó là chút ấm áp ít ỏi trong tuổi thơ của hắn, cũng chính chút ấm áp ấy đã giúp hắn níu lấy hy vọng mà sống tiếp.

“Đám đàn ông kia đến Tầm Phương Các, đều nhắm vào danh tiếng tiểu thư nhà họ Cố. Họ hành hạ bà ấy trên giường, bắt bà ấy phải tạo đủ mọi tư thế, gặp kẻ có tiền có thế lại b**n th**, thậm chí còn vài người cùng lúc...” Cố Trường Bình nói đến đây có phần nghẹn ngào: “Cẩm cô nói bà ấy chưa từng khóc lấy một lần, còn cố ý mời tú bà về dạy cách hầu hạ đàn ông.”

Sắc mặt Tĩnh Bảo vỡ vụn.

Nàng nhìn tấm lưng đầy thương tích kia, không biết nên đau lòng cho ai, xót cho ai, chỉ thấy tim như bị xé nát thành từng mảnh.

“Cha ta và bà ấy là huynh muội ruột thịt cùng mẹ sinh ra, tài hoa xuất chúng, luôn hết mực cưng chiều bà ấy. Bà ấy không chấp nhận được chuyện chính cha ta khiến nhà họ Cố sụp đổ, nhưng trong lòng lại vẫn nhớ đến những điều tốt đẹp của ông.”
Hơi thở Cố Trường Bình gấp gáp: “Vừa nhớ nhung, vừa căm hận. Bà ấy từng ở nơi cao cao tại thượng, giờ lại thành người thấp hèn nhất. Muốn chết, nhưng lại mang hận, chết không nổi.”

Đôi mắt Tĩnh Bảo đỏ rực: “Tiên sinh... xin lỗi, là ta sai rồi, ta không nên nói bà ấy như vậy.”

“Đừng xin lỗi.” Cố Trường Bình nhẹ giọng nói: “Ta rất vui. A Bảo à, bao năm qua, chưa từng có ai đứng ra nói giúp ta câu nào, dù là Cẩm cô cũng chỉ biết khuyên ta nhẫn nhịn.”

Nhưng hắn cũng là con người, cũng biết đau.

Tấm lưng đó thật sự rất đau!

“Tiên sinh!” Nước mắt trên mặt Tĩnh Bảo trào xuống, lăn theo cằm, rơi ướt đẫm mép giường.

“A Bảo!” Cố Trường Bình khó khăn đưa tay ra, lòng bàn tay nóng rực nắm lấy tay nàng. Hắn thật sự không muốn buông tay nữa. Dù là ích kỷ, cũng muốn giữ nàng thật chặt bên mình.

Đường đời phía trước quá khó khăn, hắn không muốn bước đi một mình.

Kệ mẹ nó “vì tốt cho nàng”, cũng mặc kệ “đến đây là đủ rồi”.

Giờ đây điều hắn muốn, là cho dù mưu phản thất bại, bị diệt cả gia tộc, xuống tận mười tám tầng địa ngục... Hắn cũng phải ở bên người này.

Ở bên nhau, mới không phụ ý trời đã cho hắn sống lại một đời.

“Sau này... đi theo tiên sinh nhé?”

Hắn dịu dàng nói.

...

“A Man, nếu gia của ngươi định làm một việc cực kỳ trái lẽ thường, có thể khiến cả Tĩnh gia gặp họa, ngươi sẽ ủng hộ ta chứ?”

A Man ở bên ngoài đang mơ màng buồn ngủ, nghe xong câu đó lập tức dựng hết cả tóc gáy.

Cực kỳ trái lẽ thường?
Gây họa cho cả Tĩnh gia?
Ý của Thất gia là... muốn quay lại làm con gái sao?

A Man bật ngồi thẳng lưng dậy, một lúc sau mới thốt ra: “Thất gia, đừng bốc đồng, bốc đồng là ma quỷ đó!”

“Tại sao lại không thể bốc đồng?” Giọng Thất gia hờ hững.

“Vì... vì... gia từng nói rồi, miệng đàn ông toàn lời dối trá; đàn ông đáng tin, lợn nái cũng biết leo cây; khi đàn ông thay lòng đổi dạ, không hề đạp phanh, chỉ giẫm luôn gót lửa phong hỏa luân!”

A A A, Thất gia còn nói gì nữa nhỉ?

A Man vò đầu bứt tóc: “À đúng rồi, gia còn nói, mối quan hệ ổn định nhất, là không có quan hệ gì cả.”

“...”

A Man đợi một lúc, thấy trong phòng yên tĩnh không tiếng động, bèn hạ giọng nói tiếp: “Thất gia, động một sợi tóc là kéo cả thân thể, nên cân nhắc kỹ trước khi hành động!”

“...”

“Hay là để A Man bói cho gia một quẻ, xem lành dữ ra sao!”

“Câm miệng, ngủ đi!” Tĩnh Bảo bực bội trở mình.

Nàng đã thầm yêu tiên sinh bao năm, nay mặt dày bày tỏ lòng mình, vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần sống cô độc với một tấm lòng son đến trọn đời, dù sao thân phận này cũng chẳng thể cùng người nên duyên.

Nào ngờ...

Sau lời ấy, nàng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cuống quít bỏ chạy.

Cố Trường Bình, ta muốn ở bên chàng, đến nằm mơ cũng muốn, nhưng hậu quả thì sao?
Cố Trường Bình, ta không thể ích kỷ như vậy... nhưng ta lại muốn ích kỷ một lần!

Tĩnh Bảo mỉm môi đến rướm máu.

Ta phải làm sao đây?!

...

Cố Trường Bình đau đến tỉnh lại, vừa mở mắt ra thì thấy trong phòng còn có người ngồi.

“Trường Canh?”

“Ngươi là chó đấy à?”
Thẩm Trường Canh bước đến bên giường: “Ngửi mùi cũng biết ai là ai?”

“Ngươi nửa đêm đến đây, định chọc tức ta à?”

“Ông đây đến thăm ngươi đấy!” Thẩm Trường Canh liếc qua vết thương sau lưng, giận dữ nói: “Ngươi nói xem cái mạng chó này sao còn chưa bị đánh chết? Không thể yên phận một chút cho ta sống lâu hơn sao?”

“Người tốt không sống lâu, kẻ ác sống nghìn năm, mạng ta còn dài lắm!”

“Phải rồi, dài như rùa đen ấy!” Thẩm Trường Canh ngồi xuống mép giường: “Bây giờ ngoài kia đồn rằng các chủ Tầm Phương Các bị điên rồi, lại còn tự mình trốn đi. Ta cứ thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ!”

Cố Trường Bình khó nhọc vươn tay, viết một chữ vào lòng bàn tay hắn.

“Là hắn?!” Thẩm Trường Canh kinh ngạc.

Cố Trường Bình chớp mắt.

Thẩm Trường Canh tiêu hóa xong toàn bộ sự việc, lại thở dài: “Ngoài hắn ra, lần này còn nhờ Tĩnh Thất rất nhiều. Tên nhóc đó ngươi không dạy uổng công, thông minh thật. Nhưng có điều ta phải nhắc ngươi.”

“Không cần nhắc, ta chọn hắn rồi.” Cố Trường Bình không đợi hắn nói xong, đã dùng lời ngắt ngang: “Ngoài hắn ra, ta chẳng cần ai cả. Ta biết ngươi đang lo gì, nhà họ Cố tuyệt tử không tuyệt tôn, chúng ta sẽ tìm cách nối dõi.”

“Hai tên đàn ông thì tìm cách gì?”

“Chuyện đó ngươi đừng lo, ta có chủ ý.”
Cố Trường Bình thở nhẹ một hơi vì đau: “Được rồi, về đi, đừng ở đây làm loạn nữa.”

“Ta là loạn à?” Thẩm Trường Canh nghiến răng ken két, lòng thầm mắng:
Tim ông đây bị ngươi giày vò tơi tả rồi đây nè, thật muốn g**t ch*t cái tên khốn nạn này!

Cánh cửa “két” một tiếng khép lại, trong phòng lại rơi vào yên tĩnh.

Cố Trường Bình nhìn ra phía cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Vào đi, Thịnh lão đại.” 

 
Bình Luận (0)
Comment