Chương 445: Phải canh giữ cả đời sao?
Tiểu Từ tướng quân xông vào trong trướng, hung hăng ném người xuống đất, giọng trầm thấp: “Xem xem nàng là ai?”
“Ai cơ?”
Chử Dung cầm cây nến lại gần nhìn kỹ mấy lần, vẫn không nhận ra người đang nằm dưới đất là ai.
Nàng kéo miếng vải nhét trong miệng người nọ ra, Diệp Quân Chỉ lập tức bật khóc, hét lên: “Đại bá mẫu, người không nhận ra cháu sao? Là Tiểu Chỉ đây mà, Tiểu Chỉ của nhà họ Diệp! Khi còn nhỏ người còn từng bế cháu nữa mà!”
“Tiểu Chỉ? Sao con lại...”
Sắc mặt Chử Dung chợt thay đổi: “Thanh Sơn, sao con lại trói Tiểu Chỉ thế này? Mau cởi trói ra!”
Lông mày đẹp của Từ Thanh Sơn nhíu chặt, ánh mắt đầy giận dữ.
Cởi trói ư?
Nằm mơ đi!
Thấy ánh mắt con trai cứng rắn, đứng im không nhúc nhích, Chử Dung đành tự mình tiến lên tháo dây.
Vừa được nới lỏng, Diệp Quân Chỉ lập tức nhào tới ôm lấy Chử Dung, khóc nức nở như một dòng suối.
Chử Dung vừa dỗ dành, vừa liếc mắt ra hiệu cho con trai: “Con còn không mau tới mà dỗ dành người ta đi!”
Từ Thanh Sơn buông lỏng đôi mày nhíu lại, sự giận dữ trong mắt biến thành khinh thường.
Dỗ ư?
Nằm mơ đi!
“A Dung!”
Không biết từ lúc nào, Từ Nghị vốn đã đi nghỉ khoác áo bước ra, ngồi dậy: “Dẫn Diệp cô nương đến trướng khác rửa mặt nghỉ ngơi. Thanh Sơn, mau phái người báo tin cho nhà họ Diệp, nói rằng đã tìm được người, sáng mai sẽ đưa về.”
“Con không về đâu.”
Nghe Từ Nghị nói vậy, Diệp Quân Chỉ lập tức chui ra khỏi lòng Chử Dung, lau nước mắt, quỳ phịch xuống trước mặt Từ Nghị: “Bá bá, con muốn ở lại trong quân!”
“Ngươi điên rồi sao?”
Gương mặt Từ Thanh Sơn hiện sát khí: “Đây là nơi nào, là chỗ một tiểu thư như ngươi có thể ở sao?”
Biết không thể nói lý với hắn, Diệp Quân Chỉ sụt sịt nói: “Bá bá, con không điên. Con chỉ muốn học theo bá mẫu, ở lại biên cương, chăm sóc cho Thanh Sơn.”
Mũi Từ Thanh Sơn tức đến méo xệch: “Ngươi...
“Chắc ngươi thấy ta không biết xấu hổ lắm đúng không? Đường đường là thiên kim nhà họ Diệp, không học cái hay lại học mấy vị tiểu thư trong tuồng kịch bỏ trốn theo nam nhân.”
Không để Từ Thanh Sơn kịp phản bác, Diệp Quân Chỉ nói lập tức một mạch: “Nhưng ta đối với ngươi là thật lòng! Bấy nhiêu năm rồi, chưa từng thay đổi. Bá bá, xin người thành toàn cho con, để con ở lại bên cạnh hắn đi!”
“Ai mà thèm bỏ trốn với ngươi! ngươi xứng sao!?”
“Thanh Sơn, con im miệng!”
Bị cha quát, Từ Thanh Sơn đành nén lại sát khí, thu bớt sắc mặt dữ tợn.
Từ Nghị nhìn Diệp Quân Chỉ, giọng nghiêm nghị: “Ngươi có biết đây là đâu không?”
Không đợi nàng trả lời, ông nói tiếp: “Đây là vùng giáp giới giữa Đại Tần và biên cương. một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, thì hơn hai trăm ngày là gió cát thổi vào mặt, bão tuyết tạt vào người.”
“Ban đêm ngủ, sói rình rập quanh trướng. Thi thoảng còn phải giao chiến với sáu bộ tộc biên địa. ngươi hiểu thế nào là đánh trận không?”
“Dĩ nhiên là con hiểu!” Diệp Quân Chỉ ngẩng đầu.”
“Ngươi không hiểu gì cả!”
Từ Nghị im lặng một lúc rồi trầm giọng: “Năm Kiến Vũ thứ ba, quân Từ gia đại bại tại biên cương, ba vạn quân sĩ bị chôn sống. Hai người thúc của ta bị bắn thành nhím, chết trong thiên cốc.”
“Khi viện quân đến nơi, kền kền đã vây quanh thiên cốc, rỉa xác binh lính. Mùi máu tanh nồng nặc khiến cả viện quân nôn mửa. Xác không thể đưa về Đại Tần, chỉ còn cách chôn tại chỗ. Chôn mất bảy ngày mới lấp được thiên cốc. Đó mới là chiến tranh!”
Đầu óc Diệp Quân Chỉ trở nên mơ hồ, bụng trống rỗng bắt đầu dâng lên từng cơn buồn nôn.
“Bá mẫu của ngươi ở trong quân, ngoài việc không trực tiếp ra trận, những việc khác đều phải làm. Quay đầu lại xem tay bà ấy đi.”
Đó là đôi bàn tay thế nào? Các khớp sưng to, mười ngón thì chín ngón nứt nẻ, rớm máu.
“Rồi xem cả khuôn mặt bà ấy nữa!”
Chử Dung đưa tay sờ mặt, lườm chồng một cái: “Ông lấy ta ra làm ví dụ làm gì cơ chứ...”
“Ta phải nói rõ cho nó biết hậu quả khi ở lại đây. Nếu ta có con gái, cũng không nỡ để nó đến nơi quỷ quái này chịu khổ.”
Cổ họng Từ Nghị khẽ run: “Ta với bá mẫu ngươi đã là vợ chồng hai mươi lăm năm, bà ấy ở đây cùng ta suốt hai mươi năm. Hai mươi năm đó, chỉ về kinh sáu lần, cộng lại chưa tới nửa năm. Thậm chí đến khi cha ruột mất, bà ấy cũng không thể về đưa tang.”
Chử Dung nhìn chồng, đột nhiên im lặng.
“Diệp cô nương, ngươi vẫn muốn ở lại sao?”
“Con...”
Một giọt nước mắt lăn trên má Diệp Quân Chỉ, nàng quên cả lau, hiển nhiên đã bị những lời mô tả của Từ Nghị làm cho hoảng sợ.
Nhụt chí rồi chứ gì!
Từ Thanh Sơn lạnh lùng cười thầm. Loại nữ nhân này, là cần phải dạy dỗ lại cho ra hồn.
Chử Dung thở dài trong lòng, bước tới đỡ Diệp Quân Chỉ dậy: “Đi thôi, bá mẫu dẫn con đi rửa mặt, trước hết phải sạch sẽ đã, rồi ăn chút gì ngon vào.”
Diệp Quân Chỉ vừa nấc vừa đứng dậy khỏi mặt đất, quay đầu nhìn Từ Thanh Sơn, như vẫn chưa cam lòng, nàng hỏi: “Ngươi thật sự định canh giữ biên cương cả đời sao?”
“Không thì sao?”
Từ Thanh Sơn cười nhạt. Nếu là ẻo lả, chắc chắn sẽ chẳng bao giờ hỏi ra câu vô tri nực cười đến thế. Ít ra nàng còn biết dè dặt.”
Đàn bà, đúng là phiền phức!
Chỉ ba chữ ấy của hắn đã khiến lòng Diệp Quân Chỉ thắt lại.
Không sai, quả thật nàng chỉ mang theo một mảnh chân tình ngu ngốc mà chạy tới nơi này. nàng theo đuổi là người đàn ông này, mong rằng hắn sẽ cảm động.
Thấy chưa?
Ta vì ngươi mà đến tận nơi khỉ ho cò gáy này, tên ẻo lả kia làm sao so được? Vậy ngươi có động lòng chút nào với ta không?
Nàng nghĩ rất đơn giản: cứ ở bên hắn một thời gian, để hắn từ từ yêu nàng, rồi đưa hắn về kinh thành thành thân, sinh con đẻ cái, sống ân ái cả đời.
Nàng tự định thời hạn là nửa năm, chưa từng nghĩ sẽ ở lại. Lại càng chưa từng nghĩ, nếu thật sự muốn ở lại... thì có lẽ sẽ phải ở lại hai mươi năm.
Nơi quỷ quái này, làm sao xứng với một thiên kim tiểu thư như nàng? Hơn nữa nàng còn có cha, có mẹ, có các ca ca hết mực yêu thương nàng.
Nàng không nỡ rời xa!
Diệp Quân Chỉ theo Chử Dung bước ra khỏi đại trướng, giọng nói trong trướng theo gió truyền ra ngoài: “Cha thấy chưa? Loại người như vậy, sợ chết, chịu không nổi khổ cực, lại còn vượt ngàn dặm tới đây nói muốn bỏ trốn cùng con. Thật nực cười!”
“Năm xưa mẹ con lần đầu đến biên cương, cũng giống hệt như vậy.”
“Đừng đem nàng ta ta ra so với mẹ con. Nàng ta xứng sao?”
Xứng sao?
Diệp Quân Chỉ nghiến chặt môi, ánh mắt mơ hồ.
...
Từ Thanh Sơn vén rèm bước ra ngoài, trở về trướng của mình.
Mạch Tử định bước tới hầu hạ, thì bị hắn gạt tay: “Lui xuống đi, ta muốn ở một mình.
“Vâng.
Từ Thanh Sơn thay áo quần, rửa mặt.
Cả ngày mệt mỏi, nhưng hắn lại không buồn ngủ, bèn ngồi dưới đèn mài mực.
Lời cha nói, mới chỉ là một phần nhỏ. Giữ vững vùng núi sông nơi này là biết bao gian khổ; chống giặc ngoại xâm là biết bao hiểm nguy.
Mài xong mực, Từ Thanh Sơn cầm bút viết thư, nét chữ vô cùng thoải mái, vui vẻ.
Gửi ẻo lả:
Nhận được thư này, có bình an không?
Còn nhớ cô gái họ Diệp không? Hôm nay trong quân đoàn mười sáu tìm được nàng ta nữ giả nam trang, lẻn vào quân đội Từ gia, lá gan đúng là to bằng trời.
Không hiểu nàng ta nghĩ gì. Nam nữ khác biệt không biết chắc? Mặt dính đầy vết bẩn, khóc vài cái là lộ ra ngay, huống chi còn có hai cục trước ngực.
Nếu hôm nay không có ta, nàng ta chắc đã chết rồi.
Còn buồn cười hơn là, cha ta vừa mới tả sơ qua cuộc sống trong quân, nàng ta đã sợ đến phát khóc, cứ gào ầm lên đòi rời đi...
“Công tử, không hay rồi!
Mạch Tử đột ngột vén rèm bước vào.