Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 446

Chương 446: Trong lòng có nàng

Tư duy của Từ Thanh Sơn bị cắt ngang, hắn lập tức tỏ vẻ không vui.

Mạch Tử co rụt cổ lại, hạ giọng nói: “Diệp Tiểu thư đột nhiên đổi ý, nói là tạm thời chưa về, ba tháng nữa sẽ cùng tướng quân và phu nhân trở lại kinh thành.”

Có gì mà không hay chứ?

Từ Thanh Sơn bực bội ra mặt: “Tùy nàng!”

“Còn nữa... Diệp Tiểu thư còn nói, bắt đầu từ ngày mai, nàng định cải nam trang đi theo bên cạnh công tử, làm tiểu đồng.”

“Cái gì?”

Từ Thanh Sơn khựng tay, mực nhỏ giọt xuống tờ thư, loang ra làm mờ cả nét chữ của hắn.

Mạch Tử l**m đôi môi khô nứt: “Tiểu thư nói, đã đến đây rồi thì không thể cứ tay trắng mà quay về. Nếu không, người nhà họ Diệp hỏi tới, nàng sẽ mất mặt.”

“Mất mặt cái con khỉ!”

Từ Thanh Sơn giận dữ bừng bừng: “Ngươi muốn, nhưng ông đây thì không muốn đâu!”

...

“Ngươi muốn thì mặc ngươi, gia ta không muốn đâu!”

Cách đó ngàn dặm.

Hàn Lâm Viện trong kinh thành.

Sắc mặt Tiền Tam Nhất y như thể bị người ta lừa mất mấy trăm lượng bạc, lòng tự tôn mong manh của nam nhi vỡ vụn từng mảnh.

Dựa vào cái gì chứ?

Vừa mới dọn dẹp xong căn phòng đầy bụi bặm và mạng nhện, lập tức bắt bọn họ chép lại từng cuốn sách trong đó?

Có hút máu cũng đừng chỉ hút hai con dê chứ! Tưởng bắt nạt hai người mới là dễ lắm sao?

“Ngươi không muốn à?”

Tĩnh Bảo khoanh tay cười cười: “Được thôi, tự đi nói với Phùng lão đi. Biết đâu ta còn được thơm lây từ ngươi đấy.”

Tiền Tam Nhất: “...”

Tiền Tam Nhất: “Tại sao ta đi nói, mà ngươi được thơm lây hả?”

“Vì ta biết ta có nói cũng vô dụng mà! Thời buổi này, làm quan ngoài dựa vào quan hệ, còn phải xếp thứ bậc, tới phiên tụi mình thì cũng chỉ đáng gọi là cháu chắc thôi.”

Ánh mắt Tĩnh Bảo bình thản: “Hơn nữa, cuối năm còn có khảo sát, kết quả ra sao đều do cấp trên quyết định.”

Tiền Tam Nhất nhìn Tĩnh Bảo, mặt mày đầy vẻ, sao tự dưng ta lại bị giáng cấp nhanh vậy trời”.

“Làm đi, làm xong sớm nghỉ sớm!”

Tĩnh Bảo tiện tay lật một quyển sách ra xem, suýt nữa nôn tại chỗ.

Trên trang sách đầy rẫy những con mọt trắng nhỏ xíu, sách quý bị gặm gần hết.

Phùng lão bảo bọn họ chép lại quả thật không sai, nơi này toàn là cổ thư và sử sách quan trọng. Nhưng mà...

Công việc này vẫn thật kinh khủng quá!

Chiều tối.

Tiếng chuông trống vang lên.

Tĩnh Bảo và Tiền Tam Nhất liếc nhau một cái, rồi như sét đánh không kịp bưng tai, đóng sách, khóa cửa phòng, khóa luôn cả viện.

Tiền Tam Nhất đảo tròn mắt: “Để an ủi tâm hồn bị tổn thương của gia, cũng để mai khỏi xin nghỉ bệnh, Tĩnh Thất, ngươi chắc chắn phải mời ta ăn cơm!”

Dù sao về cũng chẳng có việc gì, Tĩnh Bảo gật đầu cái rụp: “Được.”

“Phải ăn món ngon!”

“Được!”

“Còn phải uống rượu!”

“Được!”

“Rượu ngon cơ!”

“Ngươi lắm chuyện quá rồi đấy?”

Tiền Tam Nhất quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Tĩnh Bảo đang nhìn mình.

Bốn mắt chạm nhau, Tiền Tam Nhất xấu hổ trả lời hai chữ: “Xong rồi!”

Hai người cùng lúc bước ra khỏi cổng Hàn Lâm Viện.

Tiền Tam Nhất phát hiện Tĩnh Bảo đột ngột đứng khựng lại, bèn nhìn theo ánh mắt nàng...

Cách đó vài trượng, Cố Trường Bình đứng bên cạnh xe ngựa, dáng vẻ ung dung, nét mặt sâu lắng, lông mày dịu nhẹ, khí chất của hắn ngay cả khi đứng yên cũng như một cảnh sắc tao nhã.

“Sao Tiên sinh lại tới đây?”

Tiền Tam Nhất lập tức lao đến hồ hởi chào hỏi, nhưng giữa đường thì rõ ràng thấy Cố Trường Bình cau mày, khiến hắn dừng bước.

Động tác đó... hình như, có hơi chán ghét?

Cố Trường Bình đi đến trước mặt Tĩnh Bảo: “Đói không?”

Tĩnh Bảo nhìn hắn, đường nét vai khẽ phập phồng theo nhịp thở: “Không đói.”

“Nhưng ta đói.”

Cố Trường Bình ghé sát lại, hơi thở ấm nóng lướt qua tai nàng: “Đi cùng ta đi.”

Chữ “đi” này như một đốm lửa, khiến ngọn lửa trong lòng Tĩnh Bảo bùng cháy dữ dội.

Hắn, hắn đang nhõng nhẽo với nàng sao?

Im lặng một lúc, Tĩnh Bảo mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng gật đầu.

Khóe mày Cố Trường Bình ẩn hiện ý cười gian xảo, xoay người bước xuống bậc thềm.

Khi đi ngang Tiền Tam Nhất, hắn nghiêng mặt, nghiêm túc nói: “Mệt cả ngày rồi, về phủ nghỉ ngơi sớm đi, đừng lang thang bên ngoài, tốn tiền.”

Tiền Tam Nhất đờ cả người, một luồng khí lạnh từ ngũ tạng lục phủ tràn lên.

Không những bị chê, còn bị đá luôn?

Mẹ nó...

Hoá ra mình là cái thứ thừa thãi?!

“Tĩnh Thất!”

Tiền Tam Nhất lập tức khoác vai Tĩnh Thất, toan vùng lên giãy giụa lần cuối: “Ngươi chẳng phải đã nói sẽ mời ta đi lầu Ngoại Lâu ăn uống đó sao?”

Dám nói không đi à, coi chừng gia ta dùng ánh mắt giết ngươi ngàn lần!

Tĩnh Bảo vội nói: “Hay là...”

Chữ “cùng đi” còn chưa nói ra, một ánh nhìn sắc như dao phóng tới khiến nàng lạnh cả sống lưng...

Không xa lắm, mặt Cố Trường Bình đã đen như đá than.

Ánh mắt hắn đặt lên cánh tay đang khoác vai A Bảo, chỉ hận không thể chặt đứt.

“Để hôm khác nhé!”

Tĩnh Bảo quả quyết chọn sắc mà bỏ bạn, “người bạn ấy” suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.

Trời cao ơi!

Đất dày ơi!

Quả nhiên Tiền Trạng nguyên ta là kẻ thừa!

...

Tĩnh Bảo bước lên xe ngựa của Cố Trường Bình mới phát hiện bên trong đã được sửa sang rộng rãi hơn hẳn. Chăn đệm lót dưới đất và cái bàn nhỏ bày trà đều là đồ mới.

Trong cùng xe, còn có một hộp thức ăn.

Cố Trường Bình mở ra, lần lượt lấy ra đặt lên bàn, đều là những món nàng thích ăn.

Trái tim Tĩnh Bảo khẽ rung lên.

“Lầu Ngoại Lâu quá nổi bật, Tĩnh phủ sợ nàng không thoải mái, Cố phủ thì nàng lại chẳng thích, trong thành Tứ Cửu giờ cũng không còn Tầm Phương Các...”

Cố Trường Bình rót trà, đưa qua: “Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có chỗ nào thích hợp để ở riêng cùng nàng, ta bèn sửa lại xe ngựa một chút, vừa có thể ngồi, cũng có thể nằm. Nàng thấy thế nào?”

Trước một Cố Trường Bình như vậy, Tĩnh Bảo thật chẳng nói nổi hai chữ “không ổn”. Nhưng vẫn có điều muốn hỏi cho rõ: “Sửa thế này, hẳn là tốn không ít, sao tiên sinh phải...”

“Vì sau này sẽ dùng thường xuyên.”

Tĩnh Bảo: “...”

Lời này ám chỉ... sau này hắn định thường xuyên hẹn hò bí mật cùng nàng trong chiếc xe ngựa kín đáo này sao?

Giọng người đàn ông khàn nhẹ, hắn cúi đầu, từ dưới nhìn lên nàng: “Nếu rảnh, sau này ngày nào ta cũng sẽ tới đón nàng tan sở.”

Tĩnh Bảo: “...”

Đôi mắt hắn thực sự rất đẹp, đuôi mắt hơi cong lên, quyến rũ đến mức khiến người ta không cầm lòng nổi. Tĩnh Bảo suýt nữa chìm đắm trong sự dịu dàng ấy.

Nàng nhận lấy chén trà, cắn môi hỏi: “Vì sao vậy?”

“Không biết sao?” Hắn hỏi ngược lại.

Tĩnh Bảo nổi giận, có ai bắt nạt người khác như vậy không?

“Ta bảo nàng đi theo ta, nàng mãi chẳng trả lời. Ta biết trong lòng nàng nghĩ tới Tĩnh gia, nghĩ tới nhiều người khác, nhưng mà A Bảo...”

Giọng hắn nhẹ như tơ: “Trong lòng ta cũng có nàng. Một khắc cũng không buông xuống được.”

Lời tỏ tình bất ngờ khiến Tĩnh Bảo chẳng kịp đề phòng, hốc mắt đỏ ửng, vội lấy tay che lại.

Trước kia, nàng chỉ cần thấy hắn là không thể dời mắt, không thể bước đi, chỉ mong được dính chặt lấy hắn từng khắc. Không thấy hắn thì lại nhung nhớ, ngóng trông.

Tương tư là chuyện chẳng có hồi kết, nàng đã xoay vòng trong đó suốt ba năm.

Hắn chán ghét, lạnh nhạt thế nào cũng được, chỉ là đừng dịu dàng thế này với nàng... 

 
Bình Luận (0)
Comment