Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 452

 
Cố Trường Bình bước vào cửa, ngoảnh đầu lại quát với Tô Bỉnh Văn: “Ngây ra đó làm gì? Mấy món đồ chơi quý giá ngươi cất kỹ, đem hết ra đây cho ta!”

Tô Bỉnh Văn vốn là người điềm đạm thong dong, cũng bị câu này làm cho nổi giận.
Hắn cố nhịn suốt dọc đường không phát tác, dẫn người lên lầu hai, tự tay pha trà, sau đó mới gật đầu với Tĩnh Bảo nói: “Thất gia, ta có vài lời muốn nói riêng với Tử Hoài. Ngươi uống trà trước đi.”

“Có lời gì không cần tránh A Bảo, cứ nói thẳng không sao!”

“Ngươi...”

Tô Bỉnh Văn dù có tu dưỡng tốt đến mấy cũng không khỏi biến sắc. Tĩnh Bảo không hiểu chuyện gì, vội vàng đứng lên hoà giải: “Hay là... ta xuống dưới...”

“A Bảo, ngồi xuống!”

Cố Trường Bình cắt ngang lời nàng, quay sang nói với Tô Bỉnh Văn: “Như ngươi thấy đấy, ta và hắn tình ý tương thông. Hôm nay đến đây, một là muốn chọn một món đồ thật tốt tặng hắn, hai là muốn đưa hắn đến cho ngươi gặp mặt.”

Khi nói những lời này, vẻ mặt Cố Trường Bình nhẹ nhàng thư thái, môi nở nụ cười, trông dịu dàng và phóng khoáng, hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ ít lời trầm lặng trước đây.

“Bỉnh Văn, ngươi là huynh trưởng của ta. Chuyện này ta không muốn giấu giếm bất kỳ ai, càng không thể giấu ngươi.”

Vài câu ngắn ngủi, như thể ném hòn đá lớn vào mặt hồ phẳng lặng.

Tô Bỉnh Văn không rõ là không thể chấp nhận, hay không biết nói gì, chỉ đờ người, cố nhếch môi cười với Tĩnh Bảo: “Thất gia, ta vẫn muốn nói vài lời riêng với Tử Hoài.”

Tĩnh Bảo cũng bị Cố Trường Bình làm cho choáng váng.
Ai lại cứ thế không hề dạo trước mở đầu mà nói thẳng ra sự thật thế này? Thân phận của nàng là Thất gia, mà Thất gia là đàn ông cơ mà!

“Tiên sinh, lúc nãy đi qua hậu viện thấy phong cảnh đẹp lắm, ta ra đó ngắm chút.”
Nói xong, cũng chẳng chờ Cố Trường Bình trả lời, cứ thế đi ra ngoài, còn khép cửa lại cẩn thận.

Hắn đưa nàng đến đây, thật ra còn có một tầng ý nghĩa khác, là để nàng yên tâm.
Nàng hay suy nghĩ, từng gặng hỏi chuyện Tô Uyển Nhi. Lúc đó hắn lướt qua cho xong, nửa lời dư cũng không nói.
Bây giờ thẳng thắn để nàng gặp Tô Bỉnh Văn, chẳng qua là muốn nói với họ: Tô Uyển Nhi với hắn đã là chuyện cũ từ lâu.

Trong sảnh hoa lầu hai, không khí có phần trầm lắng.

Tô Bỉnh Văn thật lòng quý mến Cố Trường Bình, ngoài việc không cùng huyết thống, hai người chẳng khác gì huynh đệ ruột thịt.

Hắn nhìn nghiêng gương mặt tuấn tú của Cố Trường Bình, ánh mắt sâu như đầm lặng, không rõ đang suy nghĩ điều gì.

Một lúc lâu sau, hắn nói: “Tử Hoài, Thất gia là đàn ông đó!”

“Ta biết!”

“Ngươi...”

Tô Bỉnh Văn giận dữ: “Biết mà còn... ngươi điên rồi sao?”

Cố Trường Bình cười, không để tâm.

“Tử Hoài!”

Tô Bỉnh Văn hạ giọng, chân thành nói: “Ta biết chuyện của Uyển Nhi ảnh hưởng rất lớn đến ngươi. Trước kia hai người...”

“Tô Bỉnh Văn!”

Lần đầu tiên Cố Trường Bình gọi thẳng cả họ lẫn tên: “Không phải vì Tô Uyển Nhi mà ta không còn hứng thú với phụ nữ. Nàng ta chưa có bản lĩnh lớn đến thế.”

Tô Bỉnh Văn sững người.

Cố Trường Bình đi đến bên cửa sổ, khẽ đẩy ra, trong mắt tràn đầy dịu dàng, dưới giàn hồng leo trong viện là một bóng dáng gầy gò đang đứng lặng.

“Dù nàng là nam hay nữ, ta thực sự thích nàng. Đại ca!”

Hắn ngoái đầu, nhìn Tô Bỉnh Văn, hạ giọng nói: “Ta thậm chí còn có chút nóng vội với nàng. Như thể chỉ cần chậm một ngày, một canh giờ, nàng sẽ biến mất khỏi cuộc đời ta vậy.”

Cảm xúc mãnh liệt như sóng lớn ập đến trong lòng Tô Bỉnh Văn.

Hắn quá hiểu người đàn ông trước mắt, luôn điềm tĩnh, thản nhiên, dù dao kề cổ cũng không mảy may hoảng loạn.
Vậy mà bây giờ... lại nóng lòng đến thế, vì một người đàn ông?

“Ngươi thích hắn ở điểm nào?” Tô Bỉnh Văn hỏi.

“Dường như chẳng có gì là không thích.”

Cố Trường Bình im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Thích dáng vẻ hắn cười, thích cả khi hắn khóc, ngay cả khi trong mắt dính bẩn cũng thấy đáng yêu. Không gặp thì nhớ, gặp rồi lại càng nhớ; muốn đem tất cả những gì tốt đẹp nhất thiên hạ dâng cho hắn; nhưng lại thấy dẫu có tốt đến đâu, cũng không xứng với hắn... Bỉnh Văn!”

Cố Trường Bình khẽ lắc đầu, cười nói: “Trái tim ta... sống lại rồi.”

“Bùm!”

Dường như có thứ gì đó nổ tung trong lòng Tô Bỉnh Văn.
Trong đầu hắn chợt hiện lên một gương mặt lãnh đạm, không biểu cảm, thậm chí có phần lạnh lùng, nhưng...

Tô Bỉnh Văn lén nuốt nước bọt.
Chỉ cần đến gần hắn, tim lập tức đập loạn, máu nóng sôi trào.

“Nhưng Thất gia là đàn ông mà!”

Tô Bỉnh Văn vẫn cố bám lấy điểm này không buông.
Cố Trường Bình thích kiểu phụ nữ nào hắn đều không phản đối, nhưng là đàn ông... hắn không tài nào chấp nhận nổi.

“Là đàn ông hay đàn bà cũng thế, ta là thích Tĩnh Thất, là con người hắn”

“Ngươi...”

“Đại ca, để ta được bướng bỉnh một lần... được không?”

Được không?

Ánh mắt Tô Bỉnh Văn chợt ngây ra.

Thấy Tô Bỉnh Văn mãi không lên tiếng, Cố Trường Bình biết hắn đã dao động, bèn nhặt một viên đá nhỏ trên bậu cửa, ném xuống.

Viên đá rơi ngay bên chân người kia.

Người ấy ngẩng đầu, ban đầu trừng mắt, sau lại bĩu môi, như không hài lòng chuyện một ông tiên sinh đàng hoàng lại đi ném đá người khác.

Cố Trường Bình trầm giọng cười, nhẹ nhàng nói hai chữ: “Lên đây!”

Nhanh vậy đã nói xong rồi sao?

Tĩnh Bảo mừng rỡ, vén áo định chạy ngay, nhưng mới nhấc chân lập tức cảm thấy người trên lầu vẫn đang nhìn mình, không thể tỏ ra quá vội, đành cố ý bước chậm lại.

Cố Trường Bình dõi theo từng cử động của nàng, khoé miệng cong cong, nụ cười tuôn ra như dòng suối ấm áp.

Lên đến lầu hai, năm sáu hộp gấm được bày thành hàng trên bàn sách.

Cố Trường Bình vẫy tay với Tĩnh Bảo: “Lại đây, chọn món nào ngươi thích.”

Tĩnh Bảo xem từng món, cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Dù nàng không thích mấy thứ ngọc ngà châu báu, nhưng cũng phân biệt được tốt xấu.

Toàn là đồ quý cả!

“Cặp ngọc bội này thế nào?”

Ánh mắt Tĩnh Bảo dừng trên một cặp ngọc bội trơn bằng bạch ngọc loại tốt, chất liệu đẹp, chạm khắc tinh xảo. Mỗi người đeo một cái, chẳng phải tín vật đính ước còn gì?

“Ta thấy rất ổn.”

Cố Trường Bình nhấc lên, ướm thử trên người Tĩnh Bảo, rồi quay người đưa cho Tô Bỉnh Văn: “Khắc lên đó một cặp bình ngọc.”

“Tại sao lại khắc bình ngọc? Có ý gì?” Tĩnh Bảo ngơ ngác hỏi.

“‘Bảo’ là ngươi, ‘Bình’ là hắn. Còn có thể có ý gì nữa?”

Tô Bỉnh Văn thấy mặt Tĩnh Bảo ửng hồng, bỗng hỏi: “Thám hoa lang, Tử Hoài với ngươi đều là đàn ông. Ngươi đi theo hắn... chẳng lẽ không sợ lời đàm tiếu? Không sợ Tĩnh gia tuyệt hậu sao?”

“Tô Bỉnh Văn!”

Cố Trường Bình lên tiếng đã muộn: “A Bảo, Bỉnh Văn hắn...”

“Chính vì hắn hỏi ta câu đó, mới chứng tỏ tiên sinh thật lòng nghĩ cho ta.”

Tĩnh Bảo ngắt lời Cố Trường Bình, quay đầu cười với Tô Bỉnh Văn: “Chúng ta cũng sợ chứ, nên mới chỉ dám lén lút thôi. Nhưng nếu chuyện gì cũng vì sợ mà không dám bước tới, thì tiếc biết bao!

Ta từng nghe tiên sinh nói, Tô gia và chính thất phu nhân tình thâm nghĩa trọng, vì nàng mà ngươi đến nay không tái giá.
Chúng ta phàm là con người, chẳng thể chống lại sinh ly tử biệt, cũng chẳng ngăn nổi thiên tai nhân họa. Vậy thì điều có thể làm... là trân trọng người trước mắt. Tô gia nghĩ thế nào là trân trọng?”

Tô Bỉnh Văn bị hỏi đến sững sờ.

“Trân trọng là ngươi bước tới một bước, ta cũng bước tới một bước; ngươi đối tốt với ta một phần, ta sẽ đối lại mười phần.”

Tĩnh Bảo không nhìn Tô Bỉnh Văn nữa, mà nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Cố Trường Bình: “Tình cảm ấy mà, khi chưa có thì không chết được, nhưng một khi đã có... thì đừng tính toán quá nhiều.” 

 
Bình Luận (0)
Comment