Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 453

 
Tô Bỉnh Văn nhìn Tĩnh Bảo, ánh mắt cụp xuống ẩn giấu thứ cảm xúc không cách nào kiềm nén được.

Không rõ đã qua bao lâu, lâu đến mức Tĩnh Bảo không nhịn được quay sang nhìn Cố Trường Bình: “Hắn bị sao vậy? Sao đứng yên không động đậy, cũng chẳng nói một lời?”

Cố Trường Bình cũng chẳng rõ Tô Bỉnh Văn bị làm sao, đành lặng lẽ bước lên một bước, chắn trước mặt Tĩnh Bảo.

Đột nhiên, Tô Bỉnh Văn nhét một cặp ngọc bội vào ngực áo Cố Trường Bình: “Giúp ta trông tiệm một lát, ta có chút việc phải ra ngoài.”

“Đi bao lâu? Khi nào quay về?”

Không ai trả lời, chỉ có tiếng bước chân “bịch bịch bịch” vang xa dần.

Cố Trường Bình và Tĩnh Bảo nhìn nhau.

Tĩnh Bảo gãi đầu: “Hắn bị gì vậy trời?”

Cố Trường Bình cũng thấy kỳ lạ, theo lý mà nói, Tô Bỉnh Văn xưa nay đâu phải người hành xử thiếu trật tự như vậy. Hắn đi đến đầu cầu thang, gọi vọng xuống dưới: “Tề Lâm?”

“Có!”

“Theo dõi xem Đại gia đi đâu.”

“Dạ!”

Cố Trường Bình quay người lại, thấy Tĩnh Bảo đang nhìn chằm chằm vào mình, bèn dịu giọng: “Lúc hắn không có ở đây, ta dẫn nàng xem kỹ từng món bảo bối của hắn nhé.”

Tĩnh Bảo vừa định gật đầu trả lời, thì bụng bỗng “ùng ục” hai tiếng, nàng xấu hổ đến muốn tìm cái hố chui xuống.

“Đói rồi à?” Cố Trường Bình cười hỏi.

Chứ còn gì nữa?

“Chàng đến sớm quá, ta dậy trễ, chưa kịp ăn sáng!” Giọng điệu của Tĩnh Bảo chẳng khác gì muốn nói: Tất cả là lỗi tại hắn!

“Thật ra ta cũng chưa ăn!”

Cố Trường Bình đi tới, khóe môi cong cong: “Hôm nay nàng có lộc đấy.”

“Lộc gì cơ?”

“Được ăn món do tiên sinh đích thân nấu.”

“Tiên sinh biết nấu ăn à?”

Cố Trường Bình xắn tay áo lên, không đáp mà hỏi ngược lại: “Nàng biết món tủ của tiên sinh nhà nàng là gì không?”

“Món gì?”

“Trứng lòng đào!”

“Cái tiệm này có cả bếp nhỏ sao?”

“Không chỉ có bếp nhỏ, còn có cả phòng ngủ, lát nữa ăn no rồi, chúng ta còn có thể chợp mắt một lát.”

Trong khoảnh khắc, từng sợi lông tơ trên người Tĩnh Bảo đều dựng đứng cả lên.

Câu này nghe...

“Đừng nghĩ bậy, nàng ngủ, ta canh cửa cho.”

Tĩnh Bảo: “...”

Cố Trường Bình nhìn cổ và mặt nàng đỏ bừng, lại nhẹ giọng nói: “A Bảo, nếu nàng muốn ta ở bên cạnh, thì trong lòng ta nguyện ý một vạn lần.”

Ai thèm ngươi nguyện ý chứ!

Sắc mặt Tĩnh Bảo từ đỏ chuyển sang tím, tím sang xanh, rồi từ xanh tái hẳn trắng bệch một lượt.

Nàng mệt mỏi nghĩ: bốn chữ “y quan cầm thú” (áo mũ chỉnh tề mà lòng dạ thú tính) mà dùng để tả tiên sinh, e là còn quá văn nhã rồi.

Y quán Tạ gia.

Tạ Lan tiễn bệnh nhân ra cửa, vừa ngẩng đầu đã thấy Tô Bỉnh Văn đứng bên kia đường.

Hắn mặc áo dài màu tro, tóc búi cao, cài bằng một chiếc trâm gỗ. Gương mặt xưa nay luôn bình lặng, nay lại ửng lên hai mảng đỏ thắm.

Trông vừa trẻ trung, vừa rạng rỡ.

Khi hắn tiến lại gần, Tạ Lan mới phát hiện hai mảng đỏ kia là do nóng, không chỉ vậy, trán còn lấm tấm mồ hôi.

“Là con ngươi bệnh sao?” Nàng hỏi.

“Không.”

Tô Bỉnh Văn lấy khăn tay ra, chậm rãi lau mồ hôi trên trán: “Ta bệnh rồi, muốn nhờ Tạ đại phu xem giúp.”

“Vào đi.”

Tạ Lan xoay người đi vào y quán, Tô Bỉnh Văn dõi theo bóng lưng nàng một lúc, rồi mới cất bước đi theo.

“Ngồi đi.” Tạ Lan chỉ chiếc ghế đối diện.

Tô Bỉnh Văn nhìn quanh một vòng, hạ giọng nói: “Bệnh của ta hơi lạ, không biết Tạ đại phu có thể đưa ta vào phòng riêng chẩn bệnh được không?”

Bệnh khó nói?

Tạ Lan nhìn hắn một lát, rồi đứng dậy dẫn vào phòng trong. Tô Bỉnh Văn cũng đi theo, còn tiện tay khép cửa lại.

Tạ Lan thấy hành động đó, lông mày khẽ nhíu: “Ngồi xuống đi, ta bắt mạch cho.”

Tô Bỉnh Văn đưa cổ tay ra, ba ngón tay nàng đặt xuống, vừa chạm vào làn da nóng bỏng bèn bất giác liếc nhìn hắn lần nữa, rồi mới thu tâm lại, chuyên chú bắt mạch.

“Nhìn mạch tượng thì không có bệnh gì.”

Nàng dừng lại một chút, hỏi tiếp: “Ngươi cảm thấy chỗ nào không khỏe?”

Sắc mặt điềm đạm của Tô Bỉnh Văn không lộ cảm xúc: “Chỗ nào cũng không khỏe.”

“Ăn uống thế nào?”

“Ăn không biết ngon.”

“Ngủ nghỉ thì sao?”

“Đêm không ngủ yên.”

Tạ Lan lại ngẩng đầu, bất ngờ chạm phải ánh mắt hắn. Gương mặt thì hờ hững vô cảm, nhưng ánh mắt lại rực rỡ như có tia lửa.

Nàng buông tay ra, nói: “Ngươi không có bệnh gì đâu. Thời gian giao mùa xuân hè, nhiều người sẽ có triệu chứng như ngươi, không cần uống thuốc, chỉ cần ăn uống thanh đạm là được.”

“Tạ đại phu, thật ra ta có bệnh.”

Tô Bỉnh Văn nhìn thẳng nàng, khí chất sắc bén nơi giữa chân mày không giấu được: “Là bệnh trong tim.”

Tất cả biểu cảm trên mặt Tạ Lan đều biến mất, chỉ còn lại sự ngỡ ngàng.

“Bệnh này có từ mấy tháng trước, bắt đầu từ khi nào, ta thật sự không nhớ rõ, chỉ biết ngày càng nặng.”

Trên mặt Tô Bỉnh Văn là nụ cười khổ: “Từ sau khi thê tử qua đời, ta chưa từng bị lại căn bệnh này, cũng đã đoạn tuyệt nguyên nhân từ lâu. Không ngờ vẫn có ngày bệnh cũ tái phát.”

Sắc mặt Tạ Lan nhợt đi đôi chút, ánh mắt khẽ đảo sang một bên, rơi xuống nền đất.

Ánh nắng ngoài khung cửa chiếu nghiêng một dải vàng tĩnh lặng.

“Ta từng nghĩ bệnh này là bệnh lòng, không tiện nói ra; lại nghĩ bệnh đã khởi, e là có lỗi với người vợ quá cố, nên chẳng dám kể với ai, chỉ muốn giấu nhẹm đi.”

Tô Bỉnh Văn khẽ hít một hơi thật sâu, gần như không thể nghe thấy: “Nhưng hôm nay có người nói với ta rằng, bệnh lòng là thứ khi chưa mắc thì chẳng chết được, nhưng một khi đã có thì đừng nên cân nhắc quá nhiều. Ta...”

Cổ họng Tô Bỉnh Văn khô khốc, lòng cũng thắt lại: “Tạ đại phu, nàng thấy bệnh này của ta... còn cứu được không?”

Giọng Tạ Lan càng nhẹ: “Có chứ, không cần tìm ta, tìm bà mối là cứu được rồi.”

Tô Bỉnh Văn như bị dội một gáo nước lạnh, sắc mặt biến đổi mấy lần.

Tạ Lan nhìn hắn, cười nhạt: “Chẳng lẽ... ngươi muốn ta làm mối cho ngươi?”

Tô Bỉnh Văn bỗng trợn tròn mắt, mãi mới nhận ra có một câu vô cùng quan trọng mà hắn chưa kịp nói.

“Tạ đại phu, bệnh này không cần bà mối.”

“Tại sao?”

“Vì... bà mối không chữa được bệnh của ta. Chỉ có nàng!”

Nói ra ba chữ cuối cùng, Tô Bỉnh Văn mới cảm thấy nhẹ nhõm cả người.

Thật ra, hắn nhớ rất rõ bản thân bắt đầu rung động với người phụ nữ này từ lúc nào.

Hôm đó Niệm Mai đau bụng, nàng bế nó vào nhà. Cổ tay nàng mảnh khảnh, xương cổ tay nhô lên rõ ràng. Khi ấy, hắn đã nghĩ: tay của cô gái này làm sao luyện được sức như vậy? Phải chịu bao nhiêu khổ?

Tạ Lan ngẩn người, lặng lẽ nhìn hắn: “Căn bệnh trong lòng này, đúng là có lỗi với người vợ đã mất của ngươi.”

Đây rõ ràng là một cách từ chối nhẹ nhàng.

Cổ họng Tô Bỉnh Văn nghẹn lại, im lặng thật lâu, cuối cùng cúi thấp mắt, chống tay lên bàn đứng dậy: “Tạ đại phu, xin lỗi đã thất lễ.”

“Đi thong thả, không tiễn.”

Tô Bỉnh Văn gật đầu, xoay người rời đi. Khác với khi đến, bước chân hắn lúc đi có phần loạng choạng.

Ra khỏi phòng, hắn không nhịn được ngoái đầu lại nhìn.

Tạ Lan khoanh tay trước ngực, đang lạnh lùng nhìn hắn.

Yết hầu Tô Bỉnh Văn chuyển động, khẽ nhắm mắt lại, rồi xoay người quay lại phòng.

“Còn gì muốn nói sao?”

Giọng Tạ Lan mang chút lạnh nhạt: “Thời gian của đại phu rất quý, còn nhiều việc phải làm.” 

 
Bình Luận (0)
Comment