Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 456

 
Phó phủ, nội viện.

Triệu thị đang tính sổ sách, chợt rèm cửa bị vén lên, một nha hoàn bước vào: “Đại phu nhân, đại gia đã về rồi, nhưng là bị người khác cõng về.”

“Cái gì?”

Thấy đại phu nhân giật mình, nha hoàn vội nói: “Tất cả là do nô tỳ nói không rõ, đại gia là say rượu, nô tỳ đã sai nhà bếp nấu canh giải rượu rồi.”

Triệu thị lúc này mới thở phào: “Người đâu? Đang nghỉ ở đâu?”

“Thư phòng ạ!”

“Thư phòng thì làm sao mà nghỉ ngơi được, mau đỡ người vào phòng đi!”

Nha hoàn do dự, muốn nói lại thôi bình thường đại gia say rượu đều nghỉ trong thư phòng.

“Ngẩn ra làm gì? Còn không mau đi!”

“Dạ!”

Triệu thị vội vàng thu dọn sổ sách, rồi ngồi xuống trước gương đồng, bắt đầu tô son điểm phấn.

Thời gian quả thật tàn nhẫn với phụ nữ, một khi qua tuổi ba mươi, làn da bắt đầu chảy xệ, thân hình sau sinh lại càng lỏng lẻo.

Phải thừa nhận, nàng đã già rồi. Nếu không trang điểm chút đỉnh, nàng thậm chí chẳng dám đứng trước mặt người đàn ông của mình.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân lộn xộn.

Triệu thị vội đứng dậy ra đón, chỉ thấy trượng phu của mình đang được hai tiểu đồng dìu hai bên, loạng choạng đi đến.

“Mau! Mau đặt người lên giường!”

Nàng quay đầu dặn nha hoàn mang canh giải rượu đến.

Hai tiểu đồng đặt đại gia lên giường, hành lễ với Triệu thị rồi biết điều rút lui.

Triệu thị đứng chờ ngoài cửa viện, đến khi nha hoàn bưng canh tới, bèn ra hiệu bà coi cổng khóa cửa lại, đuổi hết hạ nhân lui ra, rồi lặng lẽ bước vào phòng.

Người đàn ông trên giường nhắm chặt mắt, ngáy khẽ. Thời gian dường như chẳng để lại chút dấu vết nào trên gương mặt ấy, trái lại, còn khiến cử chỉ lời nói của hắn bớt phần nông nổi, thêm vẻ trầm ổn, chín chắn.

Thật là bất công, rõ ràng hắn còn lớn hơn nàng hai tuổi.

Triệu thị đặt bát canh lên bàn nhỏ, cúi người, nhẹ nhàng v**t v* má người đàn ông, dịu dàng gọi: “Đại gia, gia à, canh giải rượu đã hâm nóng rồi, uống vài ngụm rồi ngủ tiếp, ngủ đêm cũng dễ chịu hơn.”

Mơ màng trong cơn say, Phó Thành Đạo nghe có người gọi mình, cố mở mắt, nhìn rõ người trước mặt là Triệu thị, bèn lập tức hất tay nàng ra, trở mình quay mặt đi, tiếp tục ngủ.

Tay Triệu thị cứ thế khựng lại giữa không trung.

Tình trạng này... bắt đầu từ khi nào?

Nàng nhớ rất rõ từ khi Tứ phòng hòa ly, hắn không chỉ không vào phòng nàng, mà còn cấm nàng chạm vào mình.

Trước mặt người ngoài, vợ chồng vẫn ân ái như xưa; sau lưng không người, ánh mắt hắn nhìn nàng lạnh lẽo vô tình.

Nhưng trước kia không phải vậy.

Trước kia mỗi tháng ít nhất nửa thời gian hắn nghỉ ở phòng nàng, trò chuyện về chuyện nhà, chuyện triều đình, chuyện con cái...

Sự rạn nứt bắt đầu từ khi lão Tứ cưới Tĩnh thị vào phủ.

“Nhược Tụ...”

Lời gọi khẽ bật ra từ miệng người đàn ông khiến sắc mặt đoan trang của Triệu thị bỗng chốc tái nhợt.

Tĩnh thị vào phủ mãi không mang thai, bọn nha hoàn tiểu đồng sau lưng xì xào nàng là con gà mái không biết đẻ trứng.

Những lời vớ vẩn đó bị trượng phu nàng nghe được, hắn tức giận mắng nàng không quản người nghiêm, trị nhà không ra gì.

Nàng thật oan uổng!

Miệng là của người ta, chẳng lẽ nàng có thể bịt lại? Huống hồ, chuyện nàng ta không thể sinh con là sự thật!

Khi đó, nàng mơ hồ cảm thấy hắn có tình cảm khác thường với Tĩnh Nhược Tụ.

Từ lúc có cảm giác đó, nàng lập tức bắt đầu để tâm mọi chuyện.

Trên đời này làm gì có bí mật thật sự? Nhìn kỹ là thấy trên người chồng nàng đầy sơ hở.

Đó là một sự phản bội trắng trợn!

Nàng sợ hãi đến chết khiếp, không dám làm lớn chuyện, chỉ có thể giả câm giả điếc mà âm thầm quan sát, đồng thời oán hận Tĩnh Nhược Tụ đến tận xương tuỷ.

Con tiện nhân! Dám quyến rũ anh chồng của mình! Loại đàn bà như vậy đáng bị dìm xuống ao chết đuối!

Nào ngờ, nàng lén theo dõi suốt nửa năm, phát hiện người động lòng chỉ là chồng nàng, còn người đàn bà kia hoàn toàn không hay biết gì.

Phát hiện này không khiến nàng nhẹ lòng, trái lại càng khiến nàng hận Tĩnh Nhược Tụ hơn.

Sao nàng ta có thể không biết gì?

Đại gia rõ ràng xuất chúng như vậy!

Biết bao phụ nữ mơ mà không được!

Nàng thậm chí thấy làm trái ý hắn là bất kính, vậy mà người đàn bà này lại có thể thản nhiên làm ngơ trước chân tình của hắn?

Triệu thị biết sự oán hận này là sai trái, cũng biết người đáng hận là Phó Thành Đạo, nhưng hắn là cha của con nàng, là người gối đầu cùng giường, làm sao nàng có thể hận người đầu gối tay ấp của mình được?

Cho nên nàng chỉ có thể hận nàng ta.

Hận nàng ta trẻ trung, hận nàng ta xuất thân cao quý, hận của hồi môn nhiều, tài sản riêng cũng nhiều... Hận mãi, nàng lại sinh ra một ý nghĩ điên cuồng hơn nữa...

Nàng muốn bắt gian tại trận, muốn cho thiên hạ đều thấy rõ bộ mặt thật của ả đàn bà giả vờ thanh cao kia, một con tiện nhân d*m đ*ng.

Triệu thị nhớ rất rõ ngày hôm đó, khi đại gia và người đàn bà kia bị phát hiện dưới đáy giếng, nàng đã mong cảnh tượng đó có thể bị càng nhiều người nhìn thấy càng tốt.

Mở to mắt ra mà nhìn đi! Con tiện nhân này cấu kết với đại gia, dâm loạn vô sỉ!

Đáng tiếc, không ai nghe thấy tiếng nàng hét, ngay cả mẹ chồng Đinh thị cũng chỉ muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Nàng thật sự rất hận!

Đúng lúc đó, ả tiện nhân Vệ di nương ngu xuẩn kia mang mấy thứ chứng cứ chẳng đâu vào đâu đến, sai nha hoàn tới nói chuyện thị phi, còn trước mặt Tĩnh Thành Hề thì cố tình châm dầu vào lửa...

Thế là nàng lập tức nảy ra chủ ý: Sao không mượn tay Vệ di nương vạch trần chuyện xấu này, khiến ả đàn bà đó thân bại danh liệt?

Vậy là nàng diễn theo kịch bản do Vệ di nương viết sẵn, phối hợp “hát tuồng”, nhưng không ngờ vào lúc then chốt nhất, Phó Thành Đạo lại bảo vệ người đàn bà kia vô cùng chặt chẽ;

Càng không ngờ Thất gia Tĩnh phủ không chỉ khiến nàng ta hòa ly, mà còn giẫm đạp Phó Thành Hề và Vệ di nương xuống tận đáy bùn, cả đời không thể ngóc đầu dậy.

Lúc đó nàng bắt đầu sợ.

Sợ chuyện bị kéo lên đầu mình, sợ trượng phu nhân cơ hội mà dứt khoát trở mặt. Cân nhắc nhiều lần, nàng chỉ còn cách giả câm giả điếc, không hỏi không nhắc.

Bề ngoài thì không hề hấn gì, nhưng sự thật là gì?

Sự thật là ngay hôm sau, người đàn ông rời kinh đi làm công vụ, mấy tháng không về.

Người ngoài chỉ biết Phó đại gia muốn tránh hiềm nghi, chỉ mình nàng biết, hắn là muốn tránh mặt nàng.

Vợ chồng hơn mười năm, nàng hiểu hắn như lòng bàn tay, hắn cũng hiểu nàng như vậy, không vạch trần là vì còn giữ thể diện cho nhau, giữ chút tình nghĩa phu thê còn lại.

Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu thị tràn đầy hối hận.

Lẽ ra nên nhịn, lẽ ra không nên nhúng tay vào vũng nước đục ấy. Không có nàng, ả Vệ di nương ngu xuẩn cũng sẽ khiến mọi chuyện bại lộ.

Bây giờ, còn khiến trượng phu hoàn toàn lạnh nhạt với nàng.

Triệu thị thở dài, cởi áo khoác, thổi tắt đèn, nằm vào trong chăn.

Yên lặng nằm một lúc, nàng đánh bạo dịch người qua, tay chầm chậm lần đến bẹn người đàn ông.

Bỗng nhiên người đàn ông say rượu bật dậy, lắc đầu mạnh, nhìn rõ bàn tay kia là của ai, sắc mặt hắn lập tức sầm xuống: “Ngươi làm gì?”

“...” Triệu thị vừa xấu hổ vừa nhục nhã, mặt đỏ bừng.

Phó Thành Đạo hất chăn ra, đặt chân xuống đất, thở hổn hển mấy hơi, rồi không mang cả giày, loạng choạng bước ra ngoài.

Nha hoàn bên ngoài nghe thấy động tĩnh, vội khoác áo chạy ra: “Đại gia!”

Phó Thành Đạo hất tay đẩy nàng ta ra, đi đến cổng viện, kéo mạnh vài cái không mở được, giận dữ quát: “Mở cửa!”

“Đại gia, cửa đã khóa rồi, ngài...”

“Ta nói lại lần nữa mở cửa!”

“Lưu ma ma! Lưu ma ma! Mau đến mở cửa cho đại gia!”

Một lát sau, cửa kêu “két” một tiếng rồi mở.

“Đại gia, ngài đi chậm thôi...”

“Cút đi!”

Trong phòng, gương mặt Triệu thị vì tức giận mà méo mó, nàng phẫn nộ đứng bật dậy, bước đến bên cửa sổ, ánh mắt tràn đầy oán hận. 

 
Bình Luận (0)
Comment