Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 457

 
Ánh sáng ban mai vừa ló.

Tĩnh Bảo tỉnh dậy vì khát nước, gọi một tiếng: “A Man!”

Không ai trả lời, nàng đành gắng gượng trèo xuống giường rót trà.

Ấm trà cũng cạn nước, nàng lắc lắc mấy cái, lại gọi: “A Man!”

Vẫn chẳng ai trả lời.

Người đâu rồi?

Tĩnh Bảo vén rèm bước ra, vừa ngẩng đầu đã giật nảy mình, hét lên một tiếng: “Á!!”

Bên ngoài, A Man tóc tai rối bù, ngồi thừ bên mép giường, đôi mắt nhìn nàng chằm chằm.

“Hù chết ta!” Tĩnh Bảo ôm ngực vỗ vỗ: “Ngươi bị làm sao vậy? Bị tà nhập rồi à?”

“Hừ!” A Man cười khẩy một tiếng: “Uống rượu say mềm, bị người ta cõng về, còn không biết ai mới là kẻ bị tà nhập đấy!”

Tĩnh Bảo: “...”

Hôm qua nàng thật ra không uống nhiều, chỉ là bước đi có chút loạng choạng, Cố Trường Bình sợ nàng ngã, ban đầu đỡ tay, sau lại cõng nàng luôn.

Khi đó nàng còn tỉnh, vẫn nói với hắn mấy câu vẩn vơ bên tai, về sau mí mắt nặng trĩu rồi ngủ mất.

Mơ màng nhớ lúc đó hắn đặt nàng lên giường, đắp chăn cho nàng, lại dặn dò A Man mấy câu mới rời đi.

“Hôm qua ta nói chuyện với Phó đại ca, rượu uống lúc nào chẳng hay, uống hơi nhiều chút...”

“Gia không cần phải giải thích với nô tỳ, gia muốn uống với ai, muốn để ai đưa về, đều là tự do của gia.” A Man hừ, quay đầu đi: “Nô tỳ chẳng là gì cả, chẳng qua chỉ là con nha đầu thô kệch dùng mấy lạng bạc mua về thôi.”

“Thì ra là đang giận ta à?” Tĩnh Bảo giờ mới nhận ra, bảo sao gọi không trả lời, ấm trà cũng không có nước: “Ta đã làm gì ngươi? Chẳng phải chỉ uống nhiều mấy chén thôi sao?”

“Chỉ uống nhiều mấy chén thôi sao?”A Man bắt chước giọng nàng, giận dữ: “Gia uống nhiều mấy chén, nô tỳ lại lo thêm mấy phần. gia chỉ biết mình vui vẻ, có từng nghĩ tới nô tỳ mỗi ngày ở trong phủ, bên trái lo, bên phải sợ chưa?”

Tĩnh Bảo ngơ ngác: “Ngươi sợ cái gì?”

A Man nghiến răng đứng bật dậy: “Mỗi ngày thay búi tóc quay về, gia nói xem ta sợ gì?!”

Tĩnh Bảo: “...”

“Gia c** đ* ra thì eo thon, chân dài, mông cong, Cố Trường Bình dù gì cũng là một nam nhân máu nóng, hắn có thể nhịn nổi sao?”

A Man đảo tròn mắt: “Cho dù hắn nhịn được, nhỡ đâu gia lại bị sắc dục xui khiến thì làm sao?”

Ta... bị sắc dục xui khiến?

Tĩnh Bảo trợn tròn mắt, vẻ mặt đầy kinh hãi.

“Gia ơi là gia, ta xin người bớt bớt lại chút được không? Dù có là căn nhà cũ ngàn năm bốc cháy cũng phải từ từ mà cháy, cháy mạnh quá, tất cả đều chết cả đấy!”

Nói tới đây, nước mắt A Man lã chã rơi xuống.

Trên đời này việc gì là khó nhất?

Là làm nha hoàn thân cận của Thất gia! Khó còn hơn lên trời. hai ngày nay khóe mắt nàng đã có nếp nhăn, buồn phiền chết mất thôi!

Tĩnh Bảo cuối cùng cũng hiểu vì sao A Man lại “tạo phản”, thì ra là lo nàng và tiên sinh tình cảm quá sâu khó kiềm chế.

Thật sự... không lạc quan chút nào!

Tĩnh Bảo khản giọng quát thẳng: “Tiên sinh là hạng người ấy sao? Ta là hạng người ấy sao? Trong đầu ngươi ngày nào cũng nghĩ linh tinh cái gì vậy?!”

A Man: “Ta...”

“Sau này rảnh rỗi thì bớt xem mấy bức xuân cung đồ đi, nếu buồn quá thì lấy mấy quyển xem tướng số của ngươi ra xem lại đi, đoán không chuẩn cũng không sao, ít ra còn thanh lọc tâm hồn!”

A Man: “...”

Một lát sau, A Man đầu tóc bù xù, lúng túng chạy vội ra ngoài.

Hu hu!

Hết rồi, xong rồi, làm sao Thất gia biết nàng lén xem xuân cung đồ?!

“Còn nhà cũ bốc cháy?!”

Tĩnh Bảo uống một hơi cạn nửa chén trà nguội, giận đến mức hừ hừ liên hồi.

Nàng với hắn có được bao nhiêu ngày lành đâu, dù có “cháy” lên rồi thì đã sao?

Huống hồ!

Tiên sinh rất giữ lễ đối với nàng, ngoài ôm ôm hôn hôn ra thì chẳng làm gì khác cả!

Có điều...

Câu nói của con bé kia cũng không phải không có lý, tiên sinh là một nam nhân khỏe mạnh tràn đầy sinh lực, vậy mà có thể nắm ngọc mềm trong tay mà không động lòng?

Chẳng lẽ hắn thực sự... không có chút ý nghĩ nào khác với nàng sao?

...

Bị A Man làm ầm ĩ một trận, Tĩnh Bảo cũng không còn tâm trí ngủ lại. Nàng sai Nguyên Cát chuẩn bị nước nóng, tắm rửa thay áo quần sạch sẽ, sau đó tự tay mở ra mấy hộp đồ Phó đại ca gửi tới.

Một hộp là đồ chơi trẻ con, một hộp là đồ ăn vặt, phân loại rất rõ ràng.

Tĩnh Bảo nhìn kỹ rồi chỉ vào hộp đồ chơi: “Đem qua cho Tam cô nương, nói là Phó đại gia tặng chút đồ cho Nhất Ninh.”

“Dạ!”

Ăn xong bữa sáng, thấy vẫn còn sớm, Tĩnh Bảo bèn đến phòng của Tam tỷ.

Tĩnh Nhược Tụ đã khá hơn nhiều, đang tản bộ trong viện, thấy A Bảo đến lập tức bảo người chuẩn bị bữa sáng.

“Tam tỷ đừng bận nữa, muội ăn rồi!” Tĩnh Bảo đỡ nàng vào phòng, liếc mắt đã thấy hộp đồ vẫn đặt ở giữa chính sảnh, cười nói: “Sao còn chưa cất đi?”

“Chờ con bé tỉnh rồi mang qua viện cho nó luôn.”

Tĩnh Nhược Tụ nhận lấy ly trà từ nha hoàn, đưa cho Tĩnh Bảo.

Tĩnh Bảo tiện tay đặt lên bàn trà, thấy trên bàn còn có hai cuốn sổ sách, bèn cười: “Đây là sổ sách trong phủ mình à?”

“Ừ.” Tĩnh Nhược Tụ ngồi xuống bên cạnh: “Sau này chuyện qua lại trong ngoài phủ, to nhỏ gì cũng để ta lo. Nếu bên lầu Ngoại Lâu có việc, muội cứ giao ta làm đi, ta tuy vụng về nhưng được cái để tâm, muội cứ yên tâm!”

“Là tỷ tỷ ruột của muội, tất nhiên muội yên tâm rồi!” Tĩnh Bảo cười tươi: “Kinh thành còn mấy cửa hàng, ruộng đất trong trang viện cũng phiền Tam tỷ quản lý luôn. Sau khi mấy chuyện này đâu vào đấy, muội còn muốn đầu tư thêm ít sản nghiệp khác ở kinh thành, đến lúc đó lại phải làm phiền Tam tỷ rồi.”

Tĩnh Nhược Tụ sao lại không hiểu, A Bảo là đang tạo việc cho nàng làm.

“Tháng sau là tháng năm, là tháng hung. Tam tỷ làm giúp muội vài túi bùa, muội muốn gửi sang phủ Đại tỷ, Hầu phủ và phủ của tiên sinh.”

Tĩnh Nhược Tụ nghĩ ngợi: “Chữ trên túi bùa muội tự viết đi, chữ của tỷ không coi được.”

“Tất nhiên rồi!” Tĩnh Bảo đứng dậy, đi tới cửa lại quay lại: “Lễ Tết Đoan Ngọ của các nhà cứ chuẩn bị theo lệ cũ, riêng nhà họ Phó... sau này khỏi cần gửi!”

Sắc mặt Tĩnh Nhược Tụ hơi đổi, chỉ vào hộp đồ: “Người ta vừa mới đưa tới đó!”

“Hôm qua Phó đại ca đã nói, sau này sẽ không tới nữa, đây là lần cuối cùng.”

Tĩnh Bảo nhìn sắc mặt Tĩnh Nhược Tụ, từ tốn nói tiếp: “Hắn đã nói như vậy, chúng ta cũng nên làm vậy, Tam tỷ thấy sao?”

Tĩnh Nhược Tụ: “Ta cũng thấy thế.”

Nghe vậy, Tĩnh Bảo mới hoàn toàn yên tâm, phất tay, ngẩng đầu bước ra khỏi viện.

Tĩnh Nhược Tụ dõi mắt nhìn theo, chờ người đã đi xa mới quay sang dặn nha hoàn Ngọc Hoài: “Khóa cái hộp đó lại.”

“Không mang cho tiểu cô nương nữa ạ?”

“Không mang nữa.” Tĩnh Nhược Tụ khẽ hít sâu: “Cữu cữu mua, mẹ mua... con bé đâu thiếu mấy món đồ nhỏ đó. Với thân phận của ta, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.”

“Vâng.”

Ngọc Hoài gọi nha hoàn vào khiêng hộp đi, nhân tiện liếc trộm Tam cô nương một cái, thấy vẻ mặt nàng không chút thay đổi mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

...

Tĩnh Bảo bước ra khỏi cửa hông, vịn tay A Nghiễn lên xe ngựa. Rèm xe vừa vén lên, đã thấy bên trong có người ngồi sẵn, sắc đỏ lặng lẽ lan ra từ hai bên má nàng.

Mới sáng sớm thế này...

Sao hắn đã đến rồi? 

 
Bình Luận (0)
Comment