Cố Trường Bình vừa rời đi, Tĩnh Bảo như biến thành người khác. Ngoài lúc lên nha môn, thời gian còn lại nàng đều đóng cửa không ra ngoài.
Lúc thì đọc sách, khi thì luyện chữ, hoặc tính toán việc buôn bán, hoặc bầu bạn với tam tỷ và Nhất Ninh, những ngày trôi qua bình lặng như nước.
Lục Hoài Kỳ cũng không ép nàng trả nợ, mà thẳng thắn thú nhận với cha mẹ rằng cô em họ phúc hậu, dịu dàng kia không hợp khẩu vị của hắn, sau khi bị mắng một trận té tát, hắn lập tức xin Công bộ một nhiệm vụ đi xa, tránh xa cho yên.
Cuối cùng, hắn còn nhân từ để lại một phong thư cho cha mẹ, nói rằng bây giờ hắn thích nữ nhân, chỉ cần gặp được người hợp ý, chắc chắn sẽ cưới.
Trước mặt con trai bảo bối, nguyên tắc hay giới hạn gì cũng đều như giấy vụn. Lưu thị đuổi người bên nhà mẹ đẻ đi rồi, lại vội vàng đi xem mặt cô gái khác.
Thời cuộc ảm đạm trong kinh thành chẳng mấy liên quan đến dân thường. Tiền Tam Nhất lo lắng mấy hôm cho Cố Trường Bình, nhưng thấy tình lang của hắn là Tĩnh Thất gia lại mang vẻ mặt dửng dưng như chẳng liên quan gì đến mình, y lập tức cảm thấy bản thân thật đúng là ăn no lo chuyện thiên hạ”.
Hôm ấy, y gạt được mấy lượng bạc từ tay Tĩnh Thất, bèn một mình đến Nhất Phẩm Đường.
Gần đây y phát triển được một kỹ năng kiếm tiền mới: xem tướng tay cho các cô nương trong Nhất Phẩm Đường. Một lần xem hai lượng bạc, tiện thể tặng luôn một bài thơ do chính mình sáng tác, còn phổ nhạc và đàn hát cho các nàng nghe.
Các cô nương hát bài của Trạng nguyên gia, khách đến ai cũng khen là thanh nhã, tiền thưởng cũng rộng rãi hơn.
Vào đến Nhất Phẩm Đường, tiểu nhị dẫn y lên lầu hai, mở cửa một gian phòng, bên trong là mấy cô nương xinh đẹp rạng rỡ.
Thấy y đến, mắt các nàng sáng rỡ, người thì rót trà, kẻ thì mài mực. Tiền Tam Nhất thong thả uống một chén trà rồi lại bắt đầu “nghề cũ”.
Hôm nay vừa mới làm xong một bài thơ, ma ma đẩy cửa bước vào: “Tiểu Hồng cô nương, tiếp khách nào!”
Vị khách đi theo sau ma ma bước vào, liếc nhìn quanh phòng một vòng rồi lập tức thấy được Tiền Tam Nhất.
Tiền Tam Nhất cũng nhìn thấy hắn, ánh mắt xấu xa đảo một vòng xuống dưới eo người kia.
Một tên thái giám mà cũng đi tìm kỹ nữ ư?
Tên Thịnh Nhị này, ngươi có năng lực đó sao?
Đồ cặn bã!
Thịnh Nhị thấy Tiền Tam Nhất đang ngồi giữa các cô gái, mặt mày cười nói, bên cạnh còn có một cô nương quyến rũ ôm tì bà tựa vào vai y.
Khoé môi nàng hiện lên nụ cười nhạt.
Đường đường là Trạng nguyên, chẳng lo chí tiến thủ, lại dốc hết công phu đi lừa tiền, đến cả kỹ nữ cũng không tha.
Đồ cặn bã!
Tiểu Hồng thấy là Thịnh đại nhân của Cẩm Y Vệ, vội cười đon đả đón tiếp: “Nhị gia đến rồi! Mau vào phòng của thiếp ngồi chơi chút, mấy hôm nay thiếp mới học được một khúc, Nhị gia nghe thử xem giọng thiếp có dễ nghe không?”
“Ca từ dâm loạn, ta không thích nghe!”
Thịnh Nhị liếc nhẹ Tiền Tam Nhất một cái: “Uống rượu với gia là được rồi.
Trán Tiền Tam Nhất giật mạnh, lại thêm một tính từ sau “cặn bã” là đồ khốn nạn!
...
Cửa vừa đóng lại.
Thịnh Nhị đặt thẻ bài Cẩm Y Vệ lên bàn, mặt không đổi sắc: “Cẩm Y Vệ điều tra vụ án, ngồi xuống!”
Tiểu Hồng sợ đến tái mặt, ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Hỏi ngươi một người!”
Thịnh Nhị rút từ ngực ra một tờ giấy, chậm rãi mở ra.
Trên giấy vẽ một nam nhân: mày kiếm, mặt vuông, râu quai nón, đôi mắt trong trẻo sáng ngời, là một nam tử cực kỳ xuất chúng.
“Người này, ngươi đã gặp qua chưa?”
Tiểu Hồng nhìn kỹ thêm mấy lượt, khúc khích cười: “Thiếp ở Nhất Phẩm Đường ba năm, nổi ba năm, khách gặp qua không đếm xuể, nhưng khách đẹp đến mức này thì đúng là chưa từng thấy. Nhị gia à, hắn phạm tội gì vậy? Giết người hay phóng hỏa?”
Thịnh Nhị thu lại bức vẽ, nhét vào ngực: “Chuyện không nên hỏi, xác định là chưa gặp?”
“Nam nhân đẹp thế này mà nhìn trúng thiếp, thiếp có phải bỏ tiền cũng nguyện theo hầu, Nhị gia nói xem thiếp đã gặp chưa?”
Sắc mặt Thịnh Nhị hơi đổi, rút ra một thỏi bạc: “Biết quy củ khi Cẩm Y Vệ tra án không?”
Tiểu Hồng lắc đầu.
“Giữ mồm giữ miệng!”
“Tất nhiên là biết!”
Tiểu Hồng cười tít mắt nhận bạc, rồi nhào tới, giọng ngọt như mật: “Nhị gia không ngồi chơi thêm một lát sao?”
“Không cần.”
Thịnh Nhị chỉnh lại áo, mở cửa bước ra, bất ngờ bắt gặp Tiền Tam Nhất đang đi ngang qua trước cửa hắn, giật cả mình.
Bốn mắt nhìn nhau, im lặng chốc lát.
Tiền Tam Nhất cố tình cười toe: “Nhị gia đi chơi gái mà nhanh như pháo nổ ấy nhỉ!”
Giọng Thịnh Nhị hờ hững, từng chữ rành rọt vang lên: “Ngươi thích lo chuyện thiên hạ như thế, chắc trước cửa có xe phân chạy qua, ngươi cũng phải nếm thử xem mặn nhạt nhỉ?”
Tiền Tam Nhất sững người, lập tức nổi trận lôi đình, định mắng một trận té tát, thì Thịnh Nhị phất tay áo bỏ đi không ngoái đầu.
Tiền Tam Nhất sống đến từng này tuổi, chưa bao giờ liên tục bị một người chọc giận đến ba lần, tức đến nổ phổi.
Y lập tức đuổi theo, nhưng không thấy bóng dáng cái đồ khốn kia đâu.
“Ta chắc chắn... phải g**t ch*t hắn!
Y gào lên: “Hắn không chết, ta chết!
Bị làm cho bực đến thế, tâm trí kiếm tiền cũng chẳng còn, Tiền Tam Nhất lao vào màn đêm, quyết định đi bộ về phủ, tiện thể nghĩ xem nên dùng cách nào để giết người cho hiệu quả.
Mới đi được vài bước, thì một bóng người loáng qua trước mắt.
Dù có hóa thành tro y cũng nhận ra: là Thịnh Nhị!
Tiền Tam Nhất vội vã đuổi theo, quẹo hai ngõ, trên mặt dần lộ vẻ hưng phấn, cái đồ khốn đó lén la lén lút, nhìn quanh nhìn quất, rõ ràng là không làm chuyện gì đàng hoàng.
Khoan đã!
Phải giữ khoảng cách chút, đừng để hắn phát hiện.
Thế nhưng ngay sau đó, y chợt khựng lại, đối phương lại quẹo vào một hẻm cụt, phía trước tối om, chẳng có lấy một cái bóng.
Chỉ có gió đêm rì rào, lào xào bên tai.
Người đâu rồi?
Rõ ràng thấy hắn vừa mới vào đó mà?
Một cảm giác rùng mình khó tả lan khắp cơ thể Tiền Tam Nhất.
Ngay lúc ấy, có thứ gì đó vỗ nhẹ lên vai y.
Tiền Tam Nhất lập tức quay đầu lại, hoảng hồn hét lớn “ááááá!”
Trước mặt, Thịnh Nhị khoanh tay đứng đó, hờ hững hé mắt nhìn y: “Trạng nguyên gia đang tìm ta đấy à?”
“Ngươi... ngươi mơ đi!”
Tiền Tam Nhất lùi lại hai bước, tay chỉ lên trời: “Ta đang ngắm trăng ấy mà. Ngươi xem, đêm nay trăng đẹp...”
Bầu trời tối đen, không trăng, không sao.
“Ủa, trăng đâu?”
Tiền Tam Nhất mặt không đỏ, tim không loạn, nhíu mày đọc một đoạn: “Trước giường ánh trăng sáng, ngỡ mặt đất phủ sương. Ngẩng đầu ngắm trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương.”
Nhị gia, nhường đường!”
Một thanh trường kiếm chắn ngang đường đi.
Thịnh Nhị bật cười, chỉ một tiếng cười đó thôi mà khiến Tiền Tam Nhất rùng mình, mồ hôi lạnh vã ra ướt cả lưng.
“Thanh đao này, không chỉ giết người gọn lẹ, mà dùng cắt những thứ khác... cũng như xắt củ cải, rất dễ. Trạng nguyên gia mà còn theo dõi ta nữa...”
Hắn liếc xuống chỗ hiểm của Tiền Tam Nhất: “Với kích cỡ thế kia, e là còn dễ hơn cắt củ cải.”
“Ngươi nói láo!”
Sĩ khả sát, bất khả nhục, nhất là nhục nhã “huynh đệ” của y.
Tiền Tam Nhất tức đến mắt trợn trừng, không nghĩ ngợi lập tức vươn tay túm cổ áo Thịnh Nhị.
Hôm nay không cho hắn xem thử “kích cỡ” thì y không cam lòng!
Tay vừa vươn ra, chưa kịp chạm vào áo, Thịnh Nhị đã nhanh như chớp đánh mạnh vào gáy y một cái.
Mắt Tiền Tam Nhất trợn tròn, gầm lên: “Tên thái giám chết tiệt, ngươi dám...”
Bộp!
Người đổ rầm xuống đất.
Thịnh Nhị cúi người, lục trong người y lấy bạc, ném ra sau: “Cầm lấy mà tiêu!”
Trong bóng tối, mấy đứa ăn mày nhỏ như chó đói lao ra tranh bạc.
Xong xuôi, đứa lớn hơn một chút nở nụ cười nịnh nọt: “Nhị gia gọi tụi con đến là có gì dặn dò ạ?”
Thịnh Nhị rút bức vẽ từ ngực ra: “Nhớ kỹ tướng mạo người này. Có tin tức gì, thưởng từ một trăm lượng trở lên. Nếu tìm được người...”
“Bao nhiêu ạ?
Môi Thịnh Nhị mấp máy: “Mười ngàn lượng!